Cho iem xin gửi vườn thơ vui vui đây Thơ vui vui Bố mày vất vả gian nan Xin ông bà ngoại để mang mẹ về Cánh hoa xinh xắn đồng quê Bố luôn chăm bón mân mê nhẹ nhàng Bây giờ mày đã chen ngang Bố, mày chia sẻ...mỏ vàng xài chung Ưu tiên số một mày dùng Còn bố thi thoảng tiệc tùng tí thôi Trời ơi! Bố dặn dùng môi Sao mày cắn chặt mà lôi thế này Nhiều khi quá chén đang say Bố chỉ mơn trớn nhẹ tay cơ mà Bố lạy mày thả ngay ra Mày nghịch như thế có mà tiêu luôn Nhìn mà quặn thắt trong lòng Còn đâu nét đẹp màu hồng ngày xưa. Con ơi bố cũng lạy mày Mày dùng như thế bố đây hết nhờ Bao năm bố chỉ dám sờ Dám xoa, dám nắn, mà giờ mày xơi Kiểu gì vừa cắn vừa lôi Như này hỏng hết đồ chơi con à Bố xin mày đấy nhả ra Để cho nguyên vẹn cả nhà dùng chung…
Nam Cao và Nguyễn Tuân là hai trong số ít nhà văn mà Tháo rất ngưỡng mộ. Đêm qua vào bàn chơi gặp @Nguyễn Ngọc Thư , em gái có hỏi : Anh có biết @Lò Thị Gạch là ai không ? Mình trả lời : Khi Chí Phèo chết, Nở nhìn xuống bụng mình rồi nghĩ về cái lò gạch phía xa xa.. Phải chăng đây là hậu duệ của Chí ? Chẳng biết con có xinh như mẹ không nhỉ ? Hôm nay nghĩ lại thấy vui vui, chợt nhớ tới bài thơ này, post lên gọi là góp chuyện dông dài, cho vườn thơ thêm thi vị ! CHÍ PHÈO DIỄN CA Truyện thơ: Đinh Kim Chung ____ ( Chuyển thể từ tác phẩm "Chí Phèo" của nhà văn Nam Cao. Giữ nguyên nội dung tác phẩm Chí Phèo và cách sử dụng ngôn từ của nhà văn Nam Cao ). " Chí Phèo là một gã say Rượu vào là chửi dù ngày hay đêm Ông trời hắn chửi đầu tiên Chẳng sao ! Trời chẳng của riêng nhà nào ! Chửi đời ! Thế cũng chả sao ! Đời là tất cả chứ nào ai riêng Cả làng chửi tất không kiêng ! Nhưng ai cũng nghĩ hắn kiềng mình ra Bực mình hắn chửi gấp ba Cả người không ló đầu ra chửi mình Đúng là phí rượu ! Thiệt tình ! Hắn đâm ra oán phận mình bôn ba Oán luôn người đẻ hắn ra ! Thế là hắn chửi cả cha của mình Nhưng mà đời vẫn lặng thinh Hắn đâu có biết cha sinh thế nào ! Hắn thành như thế tại sao ? Điều gì xô đẩy hắn vào oan khiên ? Làng quê Vũ Đại bình yên Xứ đồng chiêm trũng thuộc miền Lý Nhân Trong làng có một nông dân Đánh lươn bằng ống nuôi thân qua ngày Chiếc lò gạch cũ phủ cây Một hôm anh mới qua đây hành nghề Vô tình gặp cái thai nhi Quấn trong váy đụp, người thì xám đen Dù nghèo, cuộc sống bon chen Anh ta vẫn quyết phải đem về nhà Rồi đem cho một bà già Vừa mù vừa góa để bà nuôi cho Không từ con dạ, con so Đặt tên là Chí mong cho thành người Thời gian vẫn lững lờ trôi Chí càng mau lớn bà thời càng lo Thế rồi bà phải bán cho Một ông phó cối để bo ít tiền Ông này lại sớm quy tiên Khiến cho Chí phải nỗi niềm bơ vơ Sống thân cầu bất cầu bơ Cuối cùng cũng hết tuổi thơ nhọc nhằn Tự lo manh chiếu, tấm chăn Tự lo cái ở, cái ăn hàng ngày Chí từng là kẻ cao tay Bắt phèo lợn giúp cho tay Trương Điền Tính tình hắn vốn rất hiền Ai nhờ hắn việc hắn liền giúp ngay Ăn, làm rồi lại ngủ say Dân làng mới gọi là tay Chí Phèo Cuộc đời lắm nỗi gieo neo Chí ta cũng bởi cái nghèo mưu sanh Đến hai mươi tuổi trưởng thành Chí Phèo đã trở thành anh canh điền Làm cho Bá Kiến kiếm tiền Vốn là ông Lý ăn tiên chỉ làng Hàng ngày công việc làng nhàng May thay Chí có cục vàng trời cho Đó là vóc dáng cao to Cộng thêm sức khỏe như bò, như trâu Nhưng mà Chí có biết đâu Bà ba Bá Kiến từ lâu thích rồi Hoặc là Chí cũng thích thôi Liệu rằng Chí có no xôi, chán chè ? Chỉ hay Chí lúc ngồi hè Lúc giường, lúc phản cặp kè bà ba Nào là bóp cẳng cho bà Đấm lưng, cạo gió như là lương y Cũng từ ngày đó trở đi Chồng bà ba mới sinh nghi Chí Phèo Tránh sao số kiếp bồng đeo Mưu sâu đã lập, Chí Phèo bị giam Thời gian chừng bảy, tám năm Chí Phèo ngồi nuốt hờn căm trong tù...
Một ngày Chí bỗng lù lù Về quê lúc thụ án tù xong xuôi Dáng hình trông rất khác người Vừa đi vừa hất hàm cười câng câng Cạo đầu trọc, cạo trắng răng Ngực phanh trạm trổ, hung hăng cực kỳ Hôm sau đã thấy hắn đi Rượu ta, thịt chó đến khi ngà ngà Hắn cầm chai rượu đến nhà Của ông Bá Kiến đề mà chửi nhau Không hay Bá Kiến đi đâu Bốn bà vợ đẩy đùn nhau tiếp lời Ba con chó, một con người Ầm ào khắp một vùng trời miền quê Dân làng được bữa hả hê Họ nghe Chí chửi mà phê vô cùng Nửa điên, nửa dở, nửa khùng Những lời đến độ tột cùng chua ngoa Lúc đầu không thấy ai ra Mãi sau mới thấy từ xa Lý Cường Là tên lý trưởng tinh tường Giống cha vốn cũng khinh thường dân đen Sau khi quát nạt một phen Lý Cường tát thẳng mặt tên Chí Phèo Rồi nghe đấm đá vèo vèo Bỗng "choang " một cái, Chí Phèo chuyển tông Hắn vừa đập cái chai không Mặt cào ăn vạ, máu hồng chảy ra Miệng thì vừa thét vừa la " Cha con Bá Kiến đâm ta chết rồi " Lý Cường chỉ nhếch mép cười Hiếu kỳ dân chúng người người tuôn ra Lúc đầu Bá Kiến vắng nhà Khi về biết chuyện cụ ra quát rằng " Các bà vợ chớ lằng nhằng Đàn bà nên tránh lăng xăng phiền hà " Xong rồi hạ giọng nói là " Bà con lối xóm về nhà mình đi " Cụ quay sang Chí cười khì " Sao anh như thế làm gì khổ ra ? " Chí lim dim mắt rên la " Tao liều chết với hai cha con mày ! " Cụ cười nhạt nhẽo chua cay Nhạt nhưng giòn giã và đầy thâm sâu Cái cười độc nhất từ lâu Không ai có thể tìm đâu sau này " Cái anh này nói rõ hay Người không phải ngóe , anh say mất rồi ! Đứng lên vào hẳn nhà thôi Tôi pha ấm nước ta ngồi với nhau Chuyện này có khó gì đâu Chỗ người lớn chuyện với nhau ấy mà Anh cùng thằng Cả nhà ta Còn là có họ nếu tra kỹ càng " Biết gì cái chuyện họ hàng Nhưng lòng Chí thấy rõ ràng nguôi ngay Cụ liền nháy mắt giả ngây Quát thằng con cả " Tội mày đáng toi ! Vào nhà đun ấm nuớc sôi Xong mang ra để tao mời khách ngay " Lúc này tuy vẫn còn cay Nhưng mà Chí đã bớt say hơn rồi Được nghe cụ Bá ngọt lời Chí mềm nhũn thấy mình hơi bị liều Chí còn nghi ngại một điều Cha con Bá Kiến vốn nhiều mưu cao Nó lừa thì biết làm sao ? Nhưng rồi thầm nhủ phải vào bên trong Bí thì rạch mặt cho xong Ngay trong nhà nó chứ không sợ gì Nhưng mà Chí quá đa nghi Những điều hắn sợ rất chi hão huyền Chí không hề bị làm phiền Mặc dù Cụ Bá có quyền trong tay Ai ai cũng biết xưa nay Cụ luôn nổi tiếng là tay róc đời... Nói về Bá Kiến sinh thời Đã làm lý trưởng đến đời thứ ba Sau khi kế vị ông, cha Đến đời con Cụ là qua bốn đời Khôn ngoan, gian xảo tuyệt vời Rắn buông, mềm nắn, thức thời biết bao Tự thân Cụ hỏi tại sao ? Chí Phèo làm thế thằng nào đứng sau ? Bây giờ khối kẻ mưu sâu Võ biền sẽ dính đòn đau vô cùng " Thứ nhất sợ kẻ anh hùng Thứ hai sợ kẻ cố cùng liều thân " Không khôn sao chức thăng dần Để thành đại biểu nhân dân Bắc Kỳ Từ ông lý trưởng trở đi Làm qua chánh tổng đến khi kì hào Cho dù ở chức sắc nào Vẫn nguyên bản chất cường hào mà ra Vụ thằng Năm Thọ đã qua Cụ từng đúc rút được ra rất nhiều Nó là một kẻ quá liều Từ khi cụ trẻ, mới điều chức thôi Cụ lừa được nó tù rồi Tưởng rằng sau đó nó thôi về làng Một hôm trong lúc vội vàng Vác dao nó tới cụ bàng hoàng luôn Nó còn nói rõ ngọn nguồn Xin tiền xong nó sẽ chuồn đi ngay Bằng không ăn nhát dao phay Cụ liền đáp ứng nó ngay tức thì Thế là biệt tích nó đi Nhưng măng lại mọc sau khi tre già Thằng Binh Chức lại lò ra Thằng này gốc tích vốn là hiền ngoan Tuy nhiên lại kém lo toan Bị đè đầu cũng chẳng can hệ gì Thế là hắn phải ra đi Đầu quân làm lính cũng vì bực thôi Tưởng hay nhưng lại quá tồi Vợ anh ta hóa miếng mồi rõ ngon Dù rằng đã có hai con Nhưng đôi mắt sắc và còn tươi xinh Tội cho cái chị nhà binh ! Ông đi đánh bạc thấy xinh tạt vào Anh trương tuần cũng xáo xào Rồi anh hàng xóm cũng nào bỏ qua Cả ông đầy tớ đã già Đến ông lý trưởng cũng là mon men... Tất nhiên cụ Bá không quên Dù mình ba vợ vẫn chen nhảy vào Cụ hơn bất cứ kẻ nào Vì chuyên nhận thực chị vào lĩnh lương Phải yêu thì cụ mới thương Cụ xơi cả cái gọi hương hoa hồng Chị binh chẳng được mấy đồng Thêm vài cái kẹo nạ dòng nuôi con... Nhưng rồi cho đến một hôm Trát trên trao xuống, cụ ôm về làng Trát đòi binh Chức quy hàng Thế là cụ Bá vội vàng khai man Rằng Binh Chức đã biệt tăm Không bao giờ hắn về thăm quê nhà Vừa hôm trước nói thôi mà Hôm sau Chức đã như ma hiện về Dẫn theo cả tử lẫn thê Cầm dao giết lợn trông ghê vô cùng ! Chức rằng: " Chẳng giấu gì ông Tôi mang trọng án ông không biết mà Tôi từng giết chết người ta Nếu ông lại bắt, tôi thà chết thôi! Vợ con tôi chẳng ai nuôi Đằng nào cũng chết thì thôi chết cùng Tôi đâm tất cả chết chung Xong ông hãy bắt cho đồng tội luôn " Bỗng nhiên Cụ Bá bồn chồn Nó không chỉ dọa hoảng hồn ta đâu... Cũng từ độ ấy về sau Cụ luôn báo nó trốn đâu không về Nghiễm nhiên Chức sống đề huề Bầu đoàn thê tử trên quê hương mình Chị binh tuy vẫn còn xinh Nhưng không ai dám rập rình như xưa Chị tuy bỏ tính mây mưa Thế mà Binh Chức vẫn chưa hài lòng Một hôm Binh Chức khi không Vác dao đến thẳng nhà ông lý già Hắn ôn tồn nói thực thà " Trước nay tôi gửi về nhà tiền trăm Vợ tôi tiêu hết bao lăm ? Nó không dám giữ, ông cầm hộ thôi Tôi vừa mới trói nó rồi Ông sang tính toán hộ tôi mấy đồng Lũ con tôi vẫn chờ trông Nếu không...chúng nó chẳng xong với mình " Cụ liền nhận định tình hình Cái từ " chúng nó "có mình ở trong Không đưa ắt hẳn không xong Cụ bèn nghĩ cách mà không tốn nhiều " Túng anh cứ nói một điều Chị nhà nếu có trót tiêu đi rồi Việc gì cứ phải lôi thôi " Nói xong cụ móc túi lôi năm đồng Đưa ngay binh Chức cho xong Nhận tiền Chức nói " lạy ông" rồi về...
Từ ngày binh Chức chết đi Cụ nhầm tưởng đã giảm chi khoản tiền Nhưng chưa kịp thỏa ước nguyền Năm sau thằng Chí đã liền về quê Tuy giờ hắn vẫn ngô nghê Mà sao cụ Bá vẫn ghê điều này Không nên già néo đứt dây Càng đè nén lắm càng gây phiền hà Mười thằng giống thế đi xa Chín thằng quay lại thành ra hung đồ Cho nên phải thật mưu mô Phải dùng phương pháp ma cô cực kỳ Đòi tiền cũng phải chi ly Được năm đồng cũng phải chi năm hào Ngấm ngầm đẩy nó xuống ao Rồi ra tay cứu nó vào là hơn Chọn thằng vợ đẹp, con khôn Còn đâu cái bọn du côn thì chừa Thời này hiếm bọn răng thưa Toàn là mồm rộng và thừa sức nhai Đảng bè cũng có một vài Thường xuyên bóc lột bên ngoài dân đen Trong thì chia rẽ thường xuyên Kết bè kéo cánh làm tiền nhau thôi Thở than chỉ có mà toi Nhiều khi cũng phải biết chơi đầu bò Kiếm tiền phải biết xin cho Dựa vào mỗi thuế sao lo triện đồng... Sau lần ăn vạ thành công Chí về mà thấy trong lòng hả hê Vừa xơi gà, rượu thỏa thê Lại thêm tiền thuốc mang về chữa đau Hắn cần mua thuốc gì đâu Hắn dùng bài thuốc học nhau trong tù Rượu thì chỉ mất vài xu Ba hôm sau hết, hắn tru tréo rằng: " Bán ta chai rượu mụ hàng Rồi ta sẽ trả nợ đàng hoàng cho " Mụ hàng hơi chút đắn đo Chí cầm hộp quẹt định cho một mồi Mụ hàng chẳng dám lôi thôi " Cháu không chắc lép, vốn hơi ít mà " " Mày không ưa nhẹ được à? Tối đòi cụ Bá tao ra trả liền..." Hắn cầm chai rượu nhấc lên Rồi về cái miếu ở triền bờ sông Chuối xanh, muối trắng, rượu trong Cũng thành bữa nhậu chứ không cần nhiều Rượu vào như uống thuốc liều Chí say nên mới liêu xiêu nói là: " Bây giờ ta phải đến nhà Cha con Bá Kiến đề ta đòi tiền " Lúc này Cụ Bá đứng hiên Từ xa biết chuyện Cụ bèn nói ngay " Này anh Chí đến đâu đây ? " Chí ta liền trả lời ngay tức thì " Dạ thưa ! Lạy cụ con đi Đến đây cũng giống mọi khi thôi mà Xin thưa cụ một chuyện là Từ khi con bước chân ra khỏi tù Bên ngoài cuộc sống âm u Giờ con lại thích đi tù như xưa Nếu sai đất diệt, trời tru Nên con xin cụ đi tù được chăng ? " Cụ liền trấn áp Chí rằng : " Anh này lại có khả năng say rồi " Chí bèn móc túi rồi lôi Một con dao sắc và rồi nghiến răng : " Con thưa thật với cụ rằng Không thành con giết vài thằng cho xong Rồi đem giải huyện được không ? " Cụ cười khanh khách thong dong nói là : " Anh là thằng bứa quá mà Đâm người chuyện đó đúng là dễ thôi Anh đòi Đội Tảo hộ tôi Năm mươi đồng hắn nợ rồi tiêu pha Anh mong có cửa có nhà Thì anh phải giúp cho ta việc này " Thực tình Cụ quả cao tay Thằng Binh Chức chết, Chí thay thế vào Thành công thì tốt biết bao Bằng không cũng chẳng làm sao ! Tội gì ! Chí Phèo lập tức nhận đi Chửi từ đầu ngõ đến khi tới nhà May mà án chẳng xảy ra Vì là Tảo ốm đã ba bốn ngày Chí Phèo hú họa gặp may Cộng thêm vợ Tảo việc này đã thông Ý bà muốn chuyện nhanh xong Tiền đâu thấm với lại chồng ốm đau Chị liền giải quyết thật mau Lấy tiền trả Chí để sau khỏi phiền Chí Phèo sung sướng nhận tiền Hắn còn khoái chí về liền báo công Cụ nghe mà mát mẻ lòng Vì rằng Cụ chẳng tốn công sức nhiều Cụ cho Chí tất bấy nhiêu Nhưng e rằng Chí sẽ tiêu hết tiền Năm đồng đưa Chí trước tiên Còn đâu cho Chí đất, vườn làm ăn Thế là Chí hết khó khăn Có nhà, có đất kiếm ăn qua ngày Lúc này Chí trẻ lắm thay Khoảng hai tám tuổi gì đây thôi mà...
Bây giờ Chí đã thành ra Một thằng không tuổi nửa ma nửa người Mặt thì rạch nát tả tơi Như con quỷ dữ hại người xung quanh Chí ca một khúc độc hành Đó là chửi đổng lúc thành ma men... Một hôm khi mặt trăng lên Chí nhìn méo mó, đen đen cái gì Hắn ta ngặt ngẽo cười phì Chính là cái bóng hắn đi lò dò Qua nhà tụ Lãng thầy mo Đột nhiên Chí nghĩ phải cho lão này Bàn chầu đập cái vỡ ngay Lão này hoạn lợn kiêm thầy cúng luôn Nhưng vì Tụ Lãng ngồi buồn Với chai rượu trắng chỉ còn phần ba Thế là Chí cũng ngồi la Hắn cầm chai rượu rồi hà một hơi Hai thằng say rượu cùng cười Bỗng dưng tri kỷ thành đôi lạ lùng Cả hai tâm đắc vô cùng Như chưa từng có bạn chung tửu sầu Rượu tàn Tự Lãng gục đầu Như cua bò hỏi cách nào đứng lên Chí say nhưng chẳng khóc rên Thế rồi hắn cũng không quên ra về Đêm thanh gió thổi se se Vừa đi vừa gãi, Chí về nhà tranh Vườn dâu cuộn ánh trăng thanh Chuối vườn uốn lượn hứng tình gió lay Chí không vào túp lều ngay Vì trời nóng bức hắn quay ra vườn Đến bờ sông mắt hắn gườm Hình như hắn thấy dưới vườn có ai ? Đúng rồi ! Quả thật không sai Một người phụ nữ đang ngồi tênh hênh Tựa lưng gốc chuối chông chênh Đôi vai tóc xõa bồng bềnh bên trên Đôi chân duỗi thẳng, váy đen Yếm đào xộc xệch lộ sườn nây nây Chí run và ứa dãi ngay Người đàn bà ấy hây hây đến là... Nở là tên mụ đàn bà Người đần hay cũng gọi là u mê Dáng hình mới thật là ghê Người ta thường gọi ma chê quỷ hờn Mũi to sùi đỏ như son Mặt thì chiều rộng lớn hơn chiều dài Răng thì vươn cả ra ngoài Môi dày, thâm giống như loài trâu toi Nở mang cái bệnh dở hơi Đó là ân huệ ông trời đã ban Nếu không thị sẽ đập tan Chiếc gương thứ nhất nếu toan soi mình Lại dòng mả hủi khi sinh Bao nhiêu cái xấu đều rinh vào người Cho nên tuổi quá ba mươi Xế chiều mà chẳng có người hợp hôn Nửa đời sống kiếp cô đơn Họ hàng thân thích chỉ còn người cô Sống chung trong mái tranh xô Ở ngay vườn chuối bên bờ con đê Bà cô mang kiếp làm thuê Không chồng sống ở vùng quê rất nghèo.... Cả làng vốn sợ Chí Phèo Nở không sợ Chí phần nhiều vì ngơ Cũng vì nhà thị bây giờ Sát nhà của Chí bên bờ sông quê Lại thêm Chí cũng ít về Hắn về chỉ ngủ rồi đi suốt ngày Con người quy luật xưa nay Thường hiền lành lúc ngủ say trên giường Hàng ngày Thị Nở vẫn thường Đi qua nhà Chí lối đường ra sông Người ta cứ sợ lung tung Nở sang nhà hắn lại không sợ gì Lúc thì rọi lửa rồi đi Lúc xin rượu bóp những khi trở trời Nở kinh ngạc bởi mọi người Lại ghê hắn thế, rồi cười liêu xiêu...
Một hôm khi tắt nắng chiều Ánh trăng lại sáng hơn nhiều mọi khi Nở ra sông kín nước thì Gió như ai quạt hầu vi vu về Nở ta nửa tỉnh, nửa mê Thị mà buồn ngủ đâu chê chỗ nào Mặc cho hậu quả ra sao Thị liền cởi áo rồi vào vườn cây Tựa người gốc chuối ngủ say Chí bèn lén đến ngồi ngay bên sườn Nở ta giật thót vì buồn Thị kêu hổn hển: " Hãy buông ra này Tôi mà kêu toáng là gay " Thế nhưng Chí bỗng thét ngay rằng là Làng này ngoại có hắn ra Xưa nay chẳng có ai la bao giờ Chí la làm Nở bất ngờ Chỉ riêng lũ chó vu vơ tiếp lời Thế rồi Nở cũng bật cười... Trời cao chứng giám hai người yêu nhau... Sau khi chìm giấc ngủ sâu Tỉnh rồi Chí thấy quặn đau ruột già Chí nôn như lộn ruột ra Nở ta bèn hỏi : " Vào nhà được không ?" Thị liền xốc nách, cong mông Dìu bằng được Chí vào trong túp lều Chí nằm trên cái chõng xiêu Ngủ say sưa mặc muỗi kêu vù vù Túp lều ẩm thấp âm u Nở nằm xuống cạnh rồi thu mình vào Thị rằng việc ấy... lạ sao Nghĩ hoài thị cứ lăn vào, lăn ra... Đến khi ríu rít chim ca Cả hai tỉnh giấc đã là gần trưa Chí chưa từng hết say sưa Cho nên sợ rượu là chưa bao giờ Hôm nay chẳng phải tình cờ Chí ghê rượu thấy lòng mơ hồ buồn Ngoài đường có tiếng con buôn Chí nghe cảm nhận nỗi buồn xa xôi Hắn từng mơ ước cuộc đời Vợ thời dệt vải, chồng thời cày thuê Buồn cho kiếp phận tái tê Cuộc đời như một cơn mê sắp tàn... Đang đà suy nghĩ miên man Từ đâu Nở bỗng tay mang cháo vào Thị thương người lúc ốm đau Huống hồ Chí đã nông sâu vợ chồng Thị tìm gạo với nước trong Thêm hành đem nấu chín xong mang vào Chí ta kinh ngạc làm sao Hắn chưa từng được đứa nào đem cho Chí bâng khuâng đến bất ngờ Nhìn hơi cháo bốc mắt mờ, lệ rơi Nở nhìn trộm hắn rồi cười Tình yêu biến Nở thành người có duyên Chí vừa vui lại vừa buồn Phải chăng trong Chí vẫn còn ăn năn ? Chí bưng bát cháo lên ăn Cháo hành thơm phức khắp căn lều tàn Chí ngồi nghĩ cảnh cơ hàn Được ăn bát cháo chứa chan bao tình Bỗng nhiên Chí tự hỏi mình " Bà ba Bá Kiến có tình hay không ? Hay bà chỉ muốn thỏa lòng Bóp chân cho sướng chứ không yêu gì " Bà còn giục hắn : " Bóp đi Bóp cao hơn nữa, bóp thì đến nơi Tao đâu có phải dở hơi Gọi mày đến bóp chân chơi thôi à Mày là thằng quá thật thà ! " Chí ta thấy nhục hơn là thấy vui Nên giờ bát cháo hành thôi Chí như đã thấy cuộc đời đáng yêu Chí còn cảm nhận một điều Hắn thèm lương thiện hơn nhiều khi xưa Hắn nhìn thị Nở đong đưa " Cứ như này mãi tôi ưa lắm à !" Nở ta bạnh cả mũi ra Chí liền nói tiếp: " Hay là mình ơi Sang nhà tớ ở cho vui " Nở lườm một cái sặc mùi tình yêu Chí cười rồi lại hỏi liều " Nhớ không...đằng ấy...cái điều...đêm qua? " Thấy nàng thẹn Chí lân la Véo luôn một cái vào da trên đùi Giật mình nhưng Nở thấy vui Thị kêu choe chóe, Chí bùi ngùi hơn Chí vừa véo lại vừa hôn Cả hai hòa quyện tâm hồn bên nhau... Sáu hôm như thế qua mau Gặp cô Nở nói một câu thật thà " Cô cho cháu lấy Chí nha ? " Lúc đầu thấy thế bà già cười to Nhưng rồi bà lại thấy lo Vì bà thấy nhục nhã cho nhà bà Đời bà bất hạnh đã qua Cháu bà đĩ quá khiến bà xót thay Đàn ông chết hết rồi đây ! Sao mà lại lấy thằng này không cha ? Mặt cào ăn vạ người ta Bà liền xỉa xói như là mắm chua Nở ta chẳng biết phân bua Chỉ thêm bực bội vì thua bà già Thị bèn vội vã sang nhà Của người nhân ngãi để mà trút cơn Chí đang uống rượu giải buồn Nở sang bị Chí chửi luôn một hồi Nở ta thấy tức quá rồi Trút vào mặt Chí nguyên lời bà cô Xong rồi xẹp cái mũi to Nở liền ngoáy đít lò dò về ngay Mặc cho Chí cố kéo tay Chí bèn dở lại bài say hôm nào Lấy hòn gạch định đập đầu Nhưng rồi Chí lại sợ đau thân mình Nghĩ mình đã bị phụ tình Phải sang con Nở hành hình nó thôi Chí như con thú say mồi Hắn tu thêm rượu xong rồi mới đi " Phải đâm nó " Chí khắc ghi Ai dè Chí lại bước đi quá đà Tuy nhà thị Nở không xa Nhưng vì say rượu Chí ta nhầm đường...
Lúc này cụ Bá nằm giường Chí không hề biết cụ đương bực mình Bà Tư của cụ đa tình Nhìn ai bà cũng nhoẻn xinh nụ cười Long lanh như tuổi đôi mươi Hây hây đôi má, dáng người thon thon Vì bà Tư vẫn còn son Nên nhiều trai trẻ vẫn còn đong đưa Chí vừa đến chửa kịp thưa Cụ đà móc túi rồi đưa năm hào Thế rồi cụ cất giọng cao Nhà tôi là cái kho sao Chí Phèo ? Tiền đâu có phải bọt bèo Cầm đi rồi cút !" Chí Phèo nổi điên " Tao đâu có đến vì tiền " Tưởng rằng Chí chỉ xỏ xiên lúc đầu Cụ liền dịu giọng một câu " Thôi cầm lấy vậy, tôi đâu còn tiền " Chí Phèo càng nổi cơn điên " Ô hay ! Tao đếch đòi tiền nghe chưa " " Anh cần gì để tôi đưa ?" Chí ta dõng dạc " Tôi thưa ông rằng Cho tôi lương thiện được chăng ?!" Bá cười: " Lương thiện tôi đang rất cần " Nhưng mà Chí lại phân vân Hai từ lương thiện mình cần ai cho ? Chí sờ mặt sẹo đắn đo Chỉ còn một cách là cho cái này... Chí cầm dao sắc trong tay Nhằm người Bá Kiến chém ngay một lèo Bá thì chỉ một tiếng kêu Đã thành cái xác hồn siêu phách rời Thế rồi Chí cũng hết đời Vung dao cắt cổ máu thời tuôn ra... Cả hai đã hóa thành ma Dân làng bàn tán vào ra rất nhiều Kẻ thì mừng rỡ bao nhiêu Người thì nói thế là điều tất nhiên Hỏi thăm là cái trước tiên Sau là khiêu khích cái tên Lý Cường Cái mồm Đội Tảo toang toang Không cần kín đáo nói năng khề khà " Thằng cha đã biến thành ma Thằng con ắt được người ta cho bùn " Có người nói giọng rất buồn " Tre già măng lại mọc luôn ấy mà " Bà cô thị Nở thì ra Răn đe đay nghiến: " Phúc ba đời mày " Nở ta vội nói lảng ngay Nhưng lòng trộm nghĩ thằng này hiền khô Đoạn nhìn xuống bụng rồi lo Chẳng may...nói dại bụng to thì phiền Đột nhiên thị nghĩ liên miên Cái lò gạch cũ cũng liền hiện ra. Cá nhân Tháo cho rằng Chí Phèo là con của Bá Kiến, đôi khi cũng muốn dựng cụ Nam Cao dậy để hỏi cho rõ ngọn ngành mà không làm được ... Thôi thì làm tạm bài thơ : " Đôi lời nhắn nhủ với cụ Nam Cao , thấp, dọc ngang được rõ ràng Rằng Chí có phải con thằng Bá ? Nhân quả tròn rồi chớ mở ra ! ".
Người xưa thường nói, đừng ''trông mặt mà bắt hình dong''. Người thức thời phải nhìn vào cách cư xử để đánh giá con người, chứ đừng nhìn vào vẻ bề ngoài. - Bạn có thể THIẾU TIỀN, nhưng không được THIẾU ĐỨC. - Bạn có thể THẤT NGÔN, nhưng không được THẤT TÍN. - Bạn có thể NGÃ XUỐNG, nhưng không được QUỲ XUỐNG. - Bạn có thể CẦU DANH, nhưng không được ĐẠO DANH. - Bạn có thể SUY SỤP, nhưng không được BIẾN CHẤT. - Bạn có thể BUÔNG LỎNG, nhưng không được BUÔNG THẢ. - Bạn có thể LÃNG MẠN, nhưng không được SÀM SỠ. - Bạn có thể HƯ VINH, nhưng không được GIẢ DỐI. - Bạn có thể BÌNH THƯỜNG, nhưng không được TẦM THƯỜNG
Gieo Mầm Xanh Khi tôi gieo xuống đất những mầm xanh Tôi không mong được một mùa sai trái Tôi chỉ mong cây vươn mình xanh mãi Và mong sao hoa nở ngát hương đời Khi tôi gieo việc thiện ở muôn nơi Tôi không mong sẽ có người đáp lại Hạnh phúc là cho để lòng mình êm ái Tâm bình yên không vướng bận ưu phiền Khi gieo vào cuộc sống nỗi niềm riêng Tôi không muốn nhận được lòng thương hại Tôi chỉ mong trên đường xa vạn ngãi Đừng ai đi theo những bước chân mình Khi gieo vào trong đáy mắt lung linh Một niềm tin và tình yêu chân thật Mong người tin đừng bao giờ đánh mất Để môi xin luôn nở mãi nụ cười Khi gieo vào nhân thế những niềm vui Tôi sẽ nhận những tiếng cười đáp lại Tất cả sẽ trôi đi không gì là mãi mãi Ngàn yêu thương xin gửi lại cho đời.
Núi cao không phải là thiêng Núi thiêng là bởi thần tiên non bồng Biển thiêng là bởi có rồng Người cao bởi Đức chứ không bởi người.
Chú Tào a man cũng yêu thơ và yêu văn học nhỉ. Chí Phèo được coi là 1 tác phẩm tiêu biểu của văn học cận đại Việt Nam. VHVN có 2 nhà văn xuất sắc nhất là Nguyễn Tuân và Nam Cao thì chú thích cả, thế mới lạ.
Chuyện kể về một anh SV người Hungary sang VN làm nghiên cứu sinh môn tiếng Việt. Cuối đợt nghiên cứu Trường ĐHQG mới tổ chức kỳ thi khảo sát trình độ. Đề là : Anh chị giải thích câu ca dao : " Gió đưa cành Trúc la đà Tiếng chuông Thiên mụ canh gà Thọ xương " Đọc xong đề anh SV nghĩ là không khó lắm nhất là anh có đem theo cả từ điển. Sau khi nhiên cứu chảy cả nước mắt xem ra anh đã tường tận nhiều điều : Gió đưa cành trúc ắt hẳn phải có gió to ý hẳn là có bão. Với từ " la " anh phân vân giữa 2 cách hiểu "la" là sự kết hợp giữa lừa và ngựa, " la " anh đoán rằng đã in sai phải là " lao " mới đúng, và anh chọn cách này. " Đà " là thanh tà vẹt để tàu có thể chuyển động trên đó. Thiên mụ , đàn bà ý là vợ trời. Thọ , là lâu, ý là nhiều lần... Và cuối cùng anh cho ra đời một sản phẩm bất hủ : " Trời nổi cơn bão lớn Lao xuống tà vẹt đường Vợ trời đánh một tiếng chuông Canh gà húp vội hóc xương mấy lần ".
LỤC BÁT THƠ Thu về nhặt chút nắng ngơ Vịn câu lục bát giăng thơ giữa đời Mây ngàn, gió núi, tình lơi Sông xanh, biển biếc, lá rơi,sương mù Dập dìu trầm bổng như ru Say câu sáu tám, trăng lu mái đình Bắc cầu câu lục xinh xinh Vắt ngang câu bát dập dềnh đò đưa Anh về nối lại tình xưa Nhớ câu lục bát em vừa đi ngang Lỡ duyên con chữ bẽ bàng Bến mơ thuyền đã quá giang mất rồi Ngỡ ngàng hẻo hắt mình tôi Bẻ câu thơ cũ bồi hồi chênh chao Mưa giông, biển động sóng gào Lời yêu gãy vụn, sóng trào tim côi. Chớm thu lòng dạ bồi hồi. Vầng trăng xẻ nửa, ai ngồi ngẩn ngơ. Câu lục dang dở vần thơ. Câu bát làm vỡ giấc mơ nửa chừng. Sông xanh, biển biếc trập trùng. Thuyền ai rời bến lạnh lùng đơn côi. Sóng xô giông bão tả tơi. Câu thơ lục bát nửa đời ăn sâu.
Dear all, Từ buổi gặp nhau ra vào ngày ra mắt Tiêu Dao hội, đến nay cũng được một thời gian rồi mà em vẫn ngại quá. Buổi đầu gặp gỡ mọi người mà lại quắc cần câu chẳng ra làm sao. Cho em một lần nữa được cám ơn tình cảm của tất cả anh chị em Tiêu Dao và các chú bác trưởng lão ở Sân Đình.. đặc biệt là bạn @doi_la_the_thoi và anh @ANH HYE cũng như bạn Nghé và Mạnh Đức đã không trách cứ lại còn hỏi thăm em khi đã về đến nhà. Để góp vui vào mảnh vườn thơ ca của Hội, em đành lấy cái cảm xúc của những ngày tươi trẻ và chan chứa nhất.. Cho đến nay nó cũng chưa được đặt tên và cũng chưa từng được gửi đến người cần nhận. Ôi, một thời để yêu - một thời để nhớ... một dại khờ- một tôi! Tôi lặng im trong nắng Đi dưới những hàng me, Một con đường ngay ngắn Là lối xưa ta về. Nay cùng một lối về Vẫn đường với hàng me. Sao bước chân nặng trĩu? Không có người cùng đi. Trên con đường quen thuộc, Gót chân nhỏ xưa đâu? Đôi mắt không buồn ngắm Trời đất xanh một màu. Giờ em đang ở đâu? Trên con đường nào đó. Có còn nhớ lối nhỏ, Hai ta từng sánh vai. Hay bây giờ em đã Có người mới đi cùng. Không còn nhớ lối cũ Của một thời mênh mông./. Summer ‘96
XUÂN ĐI Vừa qua đợt rét nàng Bân Chiều nay nắng nhẹ bần thần trên sông Lững lờ con nước xuôi dòng Xa xa lũ én vừa thong dong rời Hình như Hạ cũng gần nơi Cho hương nồm thoảng đưa lời nỉ non Câu thương nhớ dẫu đá mòn Cả lời than bởi héo hon nhớ người Hòa vào ngọn gió mồ côi Như lòng mở nhạc gửi vời vợi đâu Hoàng hôn phủ tím sắc màu Xuân đi ! Chợt thấy nao nao nhớ sầu...
GỬI NGƯỜI THƯƠNG ! Bài thơ tình em viết tặng người thương Sau những tháng ngày yêu thương rất thật Của con tim dại khờ và chân chất Chỉ biết yêu, nỗi được mất chẳng màng Yêu thật nhiều thành lắm nỗi đa mang Rồi day dứt bởi sóng tràn dâu bể Chẳng biết sao lại yêu người đến thế Ngày tháng qua hóa chẳng dễ rời xa Một trái tim chỉ biết nói thật thà Nó run rẩy giữ bao la thế giới Trong sâu thẳm có ngàn điều muốn nói Cả khát khao, cả nông nổi tình đời Cứ lặng thầm , câm nín đợi hoài thôi Và nỗi nhớ cũng bồi hồi dâng cạn Tình trao đi gió đưa miền xa vắng Chỉ buồn thương trong lẳng lặng riêng mình Tim thổn thức giữa cuộc tình mơ mộng Lại nghẹn ngào câu chữ gửi người thương !
Đến bên Em hãy chân tình Anh nhé Đừng trăng hoa cũng đừng có lả lơi Bởi khi Em đã mở trái tim rồi Sẽ trao Anh một mối tình nồng thắm ! Đến bên Em Anh cũng đừng im lặng Những lời yêu Anh cứ việc tỏ bày Trái tim Em nguội lạnh bấy lâu nay Sẽ dần ấm khi có Anh bên cạnh ! Đến bên Em trời cuối đông chẳng lạnh Bởi vòng tay Anh đã sưởi ấm rồi Hơi ấm làm tim nhanh nhịp gấp đôi Một cảm xúc trào dâng lòng bối rối. Trái tim Em dường như đang mở lối Đón tình Anh để cảm xúc thăng hoa Để tình kia luôn thắm sắc mặn mà Để hạnh phúc ban ta nhiều hơn nữa .!
NGÀY MỚI YÊU THƯƠNG .... Đón chào ngày mới yêu thương Xin gửi tới bạn, muôn đường bình yên Lời thơ gửi tới bạn hiền... Kèm theo câu chúc, an nhiên nhé người Trên môi luôn nở nụ cười... Ắt là hạnh phúc, vui tươi đong đầy Chúc cho ngày mới đắm say Anh em bạn hữu sum vầy trang thơ !