Em phiêu chút PHƯỢNG BUỒN... Phượng vĩ bên đường trải gió sương Còn đang đứng lẻ ngóng sân trường Nàng tan lớp học về ngang đấy Chậm bước chân nhìn giọt nắng vương Dõi đợi ai kìa sao chẳng thấy ? Chờ mong bạn cũ má phai hường Sầu dâng ngập lối hồn hiu quạnh Chắc đã quên rồi nhạt nẻo thương...?
Cảm ơn Lộc Phong Lan ,mình có về thăm mấy lần các địa danh này .Kho Long Bình chia thành mấy Phường ,hình như có cả Long Bình Tân .Phước Tân và cả khu vực Long Thành bây giờ quá nhiều Thiền Viện .Du khách Tp HCM đi Vũng Tàu thì chiều về kiểu gì cũng ghé thăm khu " Bò Sữa Long Thành " .Trong này có ca nhạc miễn phí ,mua trái cây và các đặc sản của bò sữa rất rẻ .Chả hiểu mấy năm nữa khi xây dựng sân bay Long Thành thì mấy địa danh kia có còn không đây ...
Xin tặng các bạn yêu thơ. Tác giả @maithuyanh0205 GIẤC MỘNG. Anh có hiểu trái tim hồng xao động Đã đôi lần trong cuộc sống đầy vơi Hồn ngất ngây nồng ấm giữa biển đời Ta tìm lại sau một thời băng giá Anh đã đến vì chưa từng xa lạ Mang niềm tin theo cả những giấc mơ Để tim em giờ đây biết mong chờ Cùng ươm mộng và hằng mơ thắm dệt Cũng vì bởi trái tim này tha thiết Mối tơ lòng nhưng chẳng biết nói sao Viết vần thơ ấp ủ những ngọt ngào Gởi tặng người thay lời trao lối nhỏ Em đã hiểu tình yêu đầy sóng gió Vẫn một lòng gắn bó nào ai hay Mộng ước kia được vun đắp mỗi ngày Vì có được niềm tin hoài chắp cánh Để ước vọng từ nay không hiu quạnh Em và anh ta cùng sánh niềm mơ Lời yêu thương quyện thắm mãi từng giờ Cả khi ngủ giấc mơ tình vẫn đẹp.
Lục Bát - Hoài Khanh. Một thời xa xưa, đã qua rồi; tuổi thơ được nuôi lớn bằng lời ru của Mẹ. Những buổi trưa nhiệt đới, mặt trời nóng chảy, hoang vắng như tàn bạo, song đẹp một cách huyền ảo ngây người bởi giọng ru tha thiết theo nhịp tiếng võng đưa, quyện theo âm điệu bất chợt vang vọng xa vời. Tuổi ấu thơ ấy, những ngày đầu tiên mới mở mắt chào đời ấy, không ai còn nhớ. Lớn lên một chút, tôi biết lắng nghe cô bé hàng xóm ru em, để mường tượng lời Mẹ ru khi mình còn tấm bé. Bé cũng bằng tuổi tôi thôi; còn bé lắm, chưa ẳm nổi em mười mấy tháng. Cô bé đưa võng em, những lời ru liên miên bất tận, không biết từ đâu, mà cô hát lên theo cảm hứng ngẫu nhiên, theo vần điệu tự nhiên. Cô bé không được đi học, không biết chữ. Thơ là hơi thở của Mẹ ru, đã thấm vào da thịt, thấm sâu vào tim. Vần điệu theo lời ru, như con gió qua đồng lúa chín rì rào, không vì sao, không vì ai. Sự sống được nuôi dưỡng, được lớn lên trong những chuyển động hồn nhiên như vậy. Lời Mẹ ru, khi ta còn quá bé bỏng để nghe và nhớ. Cơ hồ như hoài niệm mông lung về một quá khứ huyền thoại hoang sơ, vừa thoáng qua trong khoảnh khắc mà thôi. Một cái gì đó vô tình, hồn nhiên và tinh khiết, vẽ lên những ảnh tượng mơ hồ, không hình thù, không tên gọi, chập chờn theo nhịp sáu-tám, như à ơi theo tiễng võng đưa. Nó chập chờn trong tôi suốt cả một đời, thăng trầm theo sông nước. Lớn lên theo năm tháng, như dòng suối trôi qua bến bờ hoang vu, tĩnh lặng, rồi bất chợt đổ xuồng ghềnh thác, gào thét và bắn tung bụi nước, qua làng mạc, qua phố thị, ngập tràn khói lửa. Từ đó, trong giấc mơ, nghe lời Mẹ ru rơi trong tiếng khóc nghẹn ngào của chinh phụ. Một thế kỷ đảo điên, điệu lục bát bỗng nghe trong cung bậc lạc loài. Lời thơ thay đổi; điệu thơ thay đổi; một thế kỷ thi ca thay đổi. Nhưng những ai từng lớn lên trong tiếng Mẹ ru, làm sao quên được những câu thơ lục bát? Tôi biết mình không thể làm được một bài thơ lục bát; mà hồn thơ đã bị đẽo gọt qua những khúc quanh phố thị. Phố thị với những khủng hoảng cơ giới. Rồi những đêm, theo dõi bóng trăng mờ, tìm về “cây đa bến cũ, con đò nằm xưa”, âm hưởng lục bát của Nguyễn Du chợt đầy tâm tư vào những bước đường phiêu lưu của lịch sử. Tình cờ, những câu thơ lục bát của Hoài Khanh chợt khuấy động. Nó ngân vang từ phương trời đồng vọng của Nguyễn Du, ngay giữa dòng lịch sử cuồn cuộn sóng, hay bên lề cuộc Lữ tồn sinh. Ấy là âm vang đồng vọng trên những bước chân: Ngược xuôi bao kẻ đi về Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong Chuyện đời có có không không Phù vân một áng bụi hồng xa xa Cớ sao thiên hạ người ta Vẫn chưa tròn một Quê-Nhà-Bao-Dung? Vẫn chưa tỉnh giấc hãi hùng? Trong cơn-trường-mộng-vô-cùng-thời-gian (Nhớ Nguyễn Du) Nó hồn nhiên như lời ru của Mẹ, mà lại cay đắng như thân phận Thúy Kiều. Đó là ngữ điệu của nông dân chất phác, không văn hoa hay tráng lệ như các thể điệu cũ, mới, lại mang nặng trong nó trường thiên bi kịch lịch sử. Lịch sử bồng bột như tấn kịch trên sân khấu ồn ào. Trong những lúc tỉnh cơn tàn mộng, ta cảm thấy mình như nghệ sĩ giữa đám khán giả cuồng nhiệt nhưng bạc tình. Để cho Thúy Kiều “Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh, giật mình mình lại thương mình xót xa.” Một ánh sao cô độc, mà vẫn chung thủy, chân tình muôn thuở. Song, Chắc chi thiên hạ người ta, Cũng thương cho một cành hoa héo tàn (Theo Nguyễn Trãi) Ta yêu người, sao người chối bỏ? Ta yêu đời, sao đời ruồng rẫy? Không đâu. Bóng thời gian đi qua, mấy ai không đầu bạc. Bởi vì con nước trôi xuôi cho nên bến bờ cô độc. Bởi vì thời gian hóa thân thành lịch sử, để cho mặt đất dậy lửa, và khung trời khói ám, người chơi vơi trong cuộc chiến tình-thù. Hãy chờ khi dứt cuộc chiến trong ta, khi mặt trời đổ màu xám xanh lên tử thi trên chiến địa, ta đi nhặt những ngôi sao đã tắt trong con mắt lịm của một thời, yêu và hận, sống và chết: Một phương đã rực suối nguồn Vai mang xiềng xích vẫn thương bạo tàn (Cát và sóng) Ta hận người, vì bóng chiều tàn hoang dại. Ta vẫn yêu người trong hơi thở còn ấm giọng Mẹ ru. Vẫn lầm lì trên phố thị, cho hết buổi thanh xuân. Bỗng chốc, phố thị, điện đường, lâu đài, tất cả biến mất. Trong bóng tối mịt mù của ngày tận diệt, ta ngửa bàn tay, chờ đợi. Bất giác, long lanh một ánh sao rừng, như giọt sương ngưng tụ trong tinh thể tồn sinh. Ngày xưa, ta ngủ say trong lòng Mẹ, chợt thấy trên tóc Mẹ một đóa sao cài. Ngày sau, trong cuộc lữ đi tìm tính thể tồn sinh trong tính thể hủy diệt, đâu đó mơ hồ một đóa sao cài: Tóc em nửa đóa sao cài Đã long lanh nỗi lạc loài sương vây … Và tôi hạt cát xa mờ Một đêm nào bỗng tình cờ sương tan (Trong giọt sương tan) Hai câu thơ đẹp kinh hồn. Làm sao ta có thể tĩnh lặng, âm thầm, lắng đọng, để nhìn thấy giọt sương lấp lánh trên tóc ai? Giọt sương soi bóng ngôi sao nào đó lẻ loi, heo hút; giữa một trời sương lạnh buốt kinh người. Đấy thôi, tàn cuộc nhân sinh. Một trời sương bãng lãng. Một vì sao cô độc, lấp lánh, và long lanh như khóe mắt vương nỗi sầu thiên cổ, nỗi sầu trường mộng nhân sinh. Rồi anh bước đi, và tôi cũng bước đi, từ giã nơi này, vô định, như hạt cát xa mờ, để mà Ngùi nghe trái đất thì thầm Nhỏ dòng máu lệ kiếp trầm luân sâu. Trong mỗi bài thơ, trong cả tập thơ, tôi nhặt từng hạt sương, mà chợt nghe lạnh buốt âm thầm, bởi đâu đó trong hoài niệm xa xôi, đôi mắt u huyền của một thời, một đoạn đời đã thành thiên cổ. Những hạt sương trong lòng tay chợt thoáng tan; dòng thời gian ngưng đọng, để đông cứng thành hạt bụi, ray rứt. Còn gì nữa chăng? Trong ta là núi là rừng Là trăm tiếng hát đã dừng trên môi Vẫn còn ngân vang mãi đó, lời ru của Mẹ, trong vần thơ sáu-tám... Tuệ Sỹ.
"Nhớ từng nhịp bước xôn xao Cho bầy chim sẻ mắt chao trộm nhìn" Đây là một ý thơ hay trong bài thơ hay. Tác giả dùng những từ ngữ ngây thơ nhưng đong đầy ngữ nghĩa, chứa đựng trọn vẹn cái tinh nghịch hồn nhiên lém lỉnh của tuổi học trò. "nhịp" nghe "xôn xao" vui nhộn bước chân giữa trưa hè lay đọng tiếng ve nhưng vẫn đâu đó "mắt chao" "trộm nhìn" với muôn vàn yêu thương, cái nhìn như có đôi cánh vút đi, nhanh nhẹn tinh anh nhưng ngưng đọng trong chốc nhát, vừa muốn khoe, vừa muốn giấu tình cảm ta muốn trao nhau - thẹn thùng và âu yếm..."Chao" thật đắt.
Xin tặng các bạn yêu thơ Tác giả @maithuyanh0205 NẮNG CHIỀU. Chiều hoàng hôn mây vờn bay đến lạ Nắng ngả màu xiên kẽ lá nhẹ rơi Hoa hồng xinh bung nở khắp non trời Tỏa mùi hương trong nắng chiều vội tắt Ánh mặt trời như từng không muốn lặn Để bầy chim lạc réo rắt tìm đôi Em thẫn thờ sao trong dạ bồi hồi Ngả xế tà mà tim côi lỡ dở Người thương ơi sợi tình duyên mắc nợ Phút ấm nồng như hoa nở bến mơ Gió vi vu chẳng ngừng thổi bao giờ Vẫn mong chờ vần thơ tình trao gửi.
Đêm nay Thuỳ Anh làm thơ đối tình yêu nam nữ, cái khó ở đây là Thuỳ Anh vừa là nam và vừa là nữ tự viết , tự đối Xin tặng các bạn yêu thơ. ĐỐI THƠ. Nam. Những lời anh ngỏ Em có chịu không Hỡi em xinh đẹp má hồng Chúng mình gắn bó vợ chồng thủy chung. Nữ đáp. Chẳng cùng một bến Đành hẹn kiếp sau Để duyên ta mãi đượm màu Đắp xây hạnh phúc bên nhau trọn đời. Nam. Những lời em nói Nhức nhói tim này Bao điều ấp ủ mê say Hẹn nhau kiếp khác đợi ngày nào đây. Nữ đáp. Đủ đầy hạnh phúc Là lúc chung đôi Anh ơi xin nguyện giữ lời Để cho đôi lứa đẹp tươi mãi nè. Nam. Từng nghe duyên thắm Anh nắm chặt tay Lời thương đôi lứa tỏ bày Hẹn nhau em nhé đẹp ngày chung đôi. Nữ đáp. Để rồi anh hứa Vẫn tựa bèo trôi Thì em bỏ quách cho rồi Không còn nhung nhớ nổi trôi bến bờ. Nam. Em giờ không chịu Ai níu mà theo Nhà anh thì vẫn cứ nghèo Nhưng mà tình cảm anh gieo sáng ngời. Nữ đáp. Những lời anh ngỏ Liệu có thật không Hay là để mãi chờ trông Tháng ngày hiu hắt đợi mong tình buồn. Nam. Cưới luôn cho chắc Khỏi mắc công chờ Hỡi nàng xinh đẹp anh mơ Xin em đồng ý anh giờ tới luôn. Thùy Anh vẫn muốn viết tiếp Nhưng đêm muộn rồi Thuỳ Anh xin tạm dừng bút ở đây. Đối họa trùng phùng duyên kỳ ngộ Se duyên lành trời phù hộ đôi bên Cùng nhau kết mối duyên bền Nhịp cầu nên nghĩa nhân duyên thì mừng.
Thuỳ Anh xin chào tất cả các bạn Để cổ vũ phong trào của TDH Vịnh câu nhị văn, Thuỳ Anh có một câu thơ đố vui đoán chữ Bạn nào đoán đúng đầu tiên , Thuỳ Anh xin tặng 50m bảo . Hạn trả lời cuối cùng đến 5 giờ chiều mai, chúc các bạn vui chơi giải trí với câu hỏi của Thuỳ Anh. CÂU ĐỐ Bỏ đầu cất tiếng hỏi luôn Bỏ đuôi là quả chín thơm trên cành Đầu đuôi đủ cả sẽ thành Một loài thú đẹp rừng xanh vẫy vùng. ( là chữ gì )
Vâng xin được chúc mừng anh @bến đò xưa Anh đã trả lời quá chính xác với câu hỏi mà Thuỳ Anh đưa ra .em sẽ nhờ mod 08 chuyển 50m bảo vào nick của anh. Một lần nữa xin được chân thành cám ơn anh. Dạ đây là kết quả Bỏ đầu có nghĩa là AI Bỏ đuôi NA quả mà ai cũng thèm Đủ đầu đuôi nghĩ thử xem Là con NAI đó chúc anh đúng rồi
A đoán cho xôm cùng E thôi mà, E lại tặng bảo, ngại quá...( cơ mà sao k là 500 nhỉ) Tks E nhiều, thỉnh thoảng đố...tí cho vui Thùy Anh nhé
Thân tặng chị @gaihaonam10 Em thân tặng chị Mai yêu mến Trên Sân Đình chị đến với em Mến thương tình cảm êm đềm Trước sau trọn vẹn nghĩa bền chẳng phai Bốn bảy tuổi chị ơi trẻ thật Toàn thân hình ngắm rất là ngon Vòng ba với một căng tròn Dáng cao đùi trắng eo thon nuột nà Chị đích thực hằng nga tiên nữ Chồng giống chàng công tử bạc liêu Trai Kim Trọng, gái Thuý Kiều Chúc chị vui vẻ sớm chiều thảnh thơi.
Có bác nào đã được quy hoạch, đang ngồi chờ Ù chưa? Ván Chắn cũng như cuộc đời, ngỡ là chuẩn bị Ù mà lại bị đè... thế có đen không?! Em cũng thấy mấy quả như vậy nên vịnh vào ván Chắn cuộc đời, chia sẻ lại để các bác đọc cho vui: "BẠCH ĐỊNH" CHẮN Xoè bài chín chắn trên tay, Đợi con Bát vạn, xướng ngay: Thập thành! Chỉ mong "tốc nọc" cho nhanh, Cá ơi mau nổi cho anh xuống bài, Nhà trên, cửa dưới- nghĩ dai Ăn con Ngũ vạn...mong hoài Cá lên! Đối diện- rộng cửa ba bên, Chờ Chi Chi nổi bốn bên...của mình! Tôi ngồi nín thở, lặng thinh, Chợt bất thình lình cửa dưới Cá ngoi, Thập thành- thôi thế là toi, Nhà dưới nó xướng: Cá ngoi Sân Đình! Khổ thân cho cái thằng mình, Mong chờ Cá lại oằn mình...cửa xa! Trăm năm trong cõi người ta, Óanh chắn...chả nói tài ba được gì! Chẳng qua, may mắn- cửa chì, Con Chi nó nổi...thôi thì mình son! Có ván Tám đỏ- rất ngon, Cửa dưới nó lật lên con mình chờ, Hạ bài,...cứ ngỡ trong mơ! Gặp em thỏa khát- đợi chờ Ngưu Lang. Đang mơ… gặp lại được nàng! Nhà trên nó lại: xướng vang…Thông, Bòn./. Đau không! các bác?
Thuỳ Anh xin được chia sẻ niềm vui đến tất cả các bạn yêu mến. Ngày hôm nay Thuỳ Anh đã chính thức tốt nghiệp lớp thơ tổng hợp rồi ạ, sau bao nỗ lực rồi cũng đi đến thành công, đã trọn vẹn ước mơ của Thuỳ Anh. Hôm nào cô trao bằng tốt nghiệp mình sẽ đăng lên khoe các bạn yêu nhé. Xin tặng các bạn yêu thơ. NIỀM VUI. Đỗ tốt nghiệp Thuỳ Anh mong đợi Bao nhọc nhằn vươn tới thành công Lời hay ý đẹp đan lồng Hôm nay không phải chờ trông tháng ngày Lòng đã quyết ngày nay sẽ đỗ Lời thơ hay như nụ trổ hoa Giờ đây nhảy múa hát ca Đêm ngày vui vẻ la đà chợ phiên Để quên hết ưu phiền cuộc sống Còn một điều vẫn mộng ước ao Làm sao thi đỗ anh hào Trên Sân Đình chắn được trao bảng vàng Thôi giờ đã vẻ vang thơ phú Mình tập trung hội tụ vào bàn Ta lại không quản gian nan Thi hương thi hội ngập tràn niềm vui Biết đâu được mong chờ lại đến Nước xoay dòng đỗ bến trạng nguyên Thế là bờ sẽ gặp thuyền Hai điều mơ ước vẹn nguyên thỏa lòng.
Vậy là ước nguyện lâu nay Giờ thành hiện thực thơ bay ngút ngàn Chị cám ơn em trai .Xin cám ơn tất cả các bạn đã luôn đọc thơ và góp ý chân thành với Thuỳ Anh . Một lần nữa Thuỳ Anh xin chân thành cám ơn tất cả các bạn.
Bài thơ hay. Sửa tý câu 4 cho đúng vần và cả ý nghĩa là có mang, lại phù hợp với câu khỏi bệnh ở dưới: Đốt cho một phát....... em mang bệnh liền