Nhà cháu có câu thơ vịnh Tứ sách lấy cảm hứng từ chuyện Aladin và Cây đèn thần ngộ lắm không biết có nên viết ra hay không. Cơ mà thôi kệ, cứ viết. Nghĩ sao tùy các bác nhá. Vui là chính: Chàng đi thiếp tặng lọ này Buồn chàng xóc nhẹ thiếp bay tới liền
Đêm gần tàn em ơi người gái đĩ Đợi trong khuya, bến vắng ngủ say rồi Nhìn ánh đèn vương lại cửa nhà ai Rồi kéo vội khăn quàng trên vai lạnh...
Có giỏi cứ so găng với Mỹ Đúng bố già, gái đĩ gặp nhau Xưa nay máu chảy ruột đau Nước tôi mất họ làm sao êm đềm
Mình nghĩ cô mình thực gớm ghê, Lòng son vẫn giữ nước non thề. Ra tuồng gái hoá khi còn trẻ, Như chuyện chồng xa lúc chửa về. Nói nói cười cười theo giọng tỉnh, Khăn khăn áo áo giữ màu quê. Muốn ai thì muốn chừa đây nhé, Tớ chẳng như ai vẽ mặt hề.
Mãi lộ hầu nịnh các quan Tiệc xong nổi hứng trong quần thèm sương Gặp cô gái điếm đứng đường Hỏi dò giá cả, phòng, giường ra sao Ỡm ờ hét giá làm cao Bĩu môi chê ỏng chê eo hoa tàn Rớt tòm bèo bọt giá sàn Vẫn đòi dìm xuống giá còn như không...
Em đây, gái đẹp anh ơi Giá lên một tý nhưng xơi đáng tiền Cao nhân, chính khách cũng thèm Xực xong, liếm mép, còn lền mỡ môi!
Thứ quý giá nhất của đời con gái không còn Mà thân xác em bây giờ tàn tạ Cuộc đời nổi trôi trăm đường ngã rẽ Chục cuộc tình cũng xẻ bảy chia ba Những đêm khuya trộn giấc ngủ mùi da Nằm kề cận người như cha như chú Quyện khói thuốc nồng nặc cùng men rượu Nhắm mắt rồi ngây ngất biết gì đâu. Những đêm buồn trời trở gió rít canh thâu Khi nhìn lại mái đầu phai xơ xác Gối chăn nhàu nhĩ sau lần trụy lạc Để lại ít tiền người về, tan nát trống trơ vơ Khói thuốc trên tay bay nhè nhẹ lơ thơ Ba phần thân cháy chỉ còn phần đầu lộc Biết mua vui như tự mình đầu độc Nhựa khói vô hình ta cứ hít đắm say Em chỉ là con điếm thế gian này Dù thật lòng đến với anh chẳng làm sao giấu giếm Anh đến anh đi không chút gì hoài niệm Để vũ trụ đêm buồn chiếm lấy cả không gian. Cuộc đời em như thể vậy đã tàn Đồng tiền dơ bẩn theo thời gian rột rửa Cuộc sống đau buồn ai đâu thích mà chọn lựa Nhưng vô tình đời cát gió đẩy đưa Em biết mình là con điếm đời thừa Để xã hội ném cái nhìn bạc bẽo Khi em chết ai cuốn chiếu manh lạnh lẽo Ai đưa mình lần cuối khóc trông theo.