Là tâm sự thế thôi ai trách Máu đỏ đen mất sạch cũng cam Ai chơi bài lá chả ham Chả vay chả mượn chả tham bắt gà... P/s: Cầm không phải Càm...
Lời tâm sự chỉ là chia sẻ Máu đỏ đen đâu dễ dừng chân Mất thì tỏ vẻ ăn năn Được rồi ai chẳng cố mần được thêm... P/s: Càm không phải Cầm...
Càm cả đĩa có điên hả Chém Được miếng xôi vỡ lẹm hàm răng Thịt xôi mà biết nói năng Thì tay chém gió còn chăng cái mồm...
KHÔNG ĐỀ Chợt bàng hoàng, bỗng về với không xu Ngậm ngùi nhìn "gà" hơn trăm cân đầy đối trá Và rồi những người thân quen, bỗng trở nên xa lạ Nhưng trách làm chi cho phai nhạt má hồng Sân Đình tựa cuộc đời - khi có, khi không Mà mọi thứ thường hay thay đổi Như cánh hoa tươi cũng tàn trong sớm tối Chỉ có tình yêu (chắn) vô bến, vô bờ ./.
Chó chết thì đúng hết phim Cai Sữa, bỏ bú, nằm im mất rồi Bắc thang lên hỏi ông trời Đàn ông cai sữa hỏi đời còn chỉ? Cai sữa rượu lại tì tì Đến khi nóng ruột thấy ti lại thèm Sữa bò, sữa hộp nhường em Bởi anh Cai Sữa chỉ thèm sữa tươi Đôi dòng theo thể thơ cười Chưa cai thèm một, cai rồi thèm trăm.
Chắn chiếu, chiếu chắn trò chơi Cha ông truyền lại bao đời đến nay Già trẻ trai gái đều say Thú chơi tao nhã mà hay diệu kỳ Bạch định chàng oánh chi chi Hô cây zái bự, chị thì mê ngay Bát đen," Bát ứt" ô hay Cụ đang bạch định vơ ngay vào mồm Bát sách tên lóng "tò lôn' Mơ lèo vớ được, anh hồn ngất ngây Mất khách "Thất sách" xưa nay Kệ thây cụ nhận, cạ này gò tôm Thất vạn có tiếng nhọ mồm "Mất ăn " chính hiệu Thất tôm đây mà Qua mặt chàng xướng nhờ xa Ung dung chính cửa chị la cửa mình Mới hay ngôn ngữ dân tình Thanh thanh, tục tục, đậm tình làng quê.
Hoa thơm, Hoa đẹp, Hoa vẫn tàn. Tình sâu, Tình nặng, Tình vẫn tan. Rượu đắng, Rượu cay, Rượu vẫn hết. Chắn cạ Sân Đình mãi cứ chơi!
Một trăm cành đào nở Ngỡ đất trời vào xuân Cụ chi đứng một chân Tưởng thần nhưng đâu phải. Bát sách thân từng trải Cát bụi với mưa dầm Nhưng ở trong thâm tâm Vẫn biết mình yếu đuối. Cửu vạn quên đếm tuổi Đêm rong ruỗi đường đời Mỏi mòn trong chơi vơi Thách đời vờ không mệt. Sân đình vàng sóng sánh Đôi bát vạn trĩu lòng Bơi nhẹ nhàng thong dong Tựa đầu vào bóng nắng. Đời thế thôi thầm lặng Xa vắng tuổi xuân xanh Sợ chi mùa đông tới Hay ngậm ngùi lá rơi!