Thất ngôn thập nhị, cú kêu đen Lạc chốn bình dương cọp cũng hèn Cơn đen vận túng sao đen mãi Để béo Tịnh kia túm hết tiền Đạo trời nhân quả ắt có duyên Tương sinh tương khắc lẽ tự nhiên Tịnh Đế ngông nghênh gặp Quang Ước Sa xẩm mặt mày chốn chợ Phiên Gặp Ước, Tịnh kia tý hết tiền Vò đầu bứt tóc cứ kêu đen Gà to gà béo nuôi Ước tất Lòng Tịnh chua cay, vạn nỗi phiền Ngờ đâu Tịnh Đế hết cơn đen Ù thông mấy ván lại có tiền Hoa rơi cửa Phật, ô đè ngược Khách bỏ đi rồi, Tịnh lên tiên.
Tịnh Đế vào chùa ngắt trộm hoa Mang đi cho gái, tám tháng ba Sư cụ sững sờ hoa đâu mất Nhìn ra Tịnh Đế đã bay xa.
Sân Đình nổi tiếng có Thánh Ken Đương đỏ như cuốc, cứ bảo đen Thử chỗ trăm ka toàn nộp mạng Vui vầy bụi chuối lại thấy hên Chợ Phiên sáng qua ba chục ván Thánh chỉ ngồi im với trả tiền Ván cuối không ngờ cô Tứ sách Lò mò đến cửa, Thánh xả đen...
Đế lại vào chùa ngắt trộm hoa Đem tặng ni cô để gọi là Chúc cho ni ấy mau hoàn tục Đế lại vào chùa, Đế hái hoa ...
Tiêu Dao lộc mấy trăm Mờ Vào tay lại hết ra ngồi bờ đê Chẳng bằng một chút lộc quê Anh Ước gửi tặng lại về chợ phiên Ngẫm ra anh thực như tiên Hai mươi mờ ấy lên liền hai trăm Đêm qua gần sáng mới nằm Sáng nay trả nợ một trăm vẫn còn.
Xem ra lộc đỏ như son Em tôi hết nợ lại còn có dư Bình minh xé đám mây mù Mặt trời dẹp nỗi âm u cõi trần Hay tin anh sướng muôn phần Mừng em vận hạn đã dần dần qua Cứ vui cho thoả em à Anh em đùm bọc ấy là niềm vui Giàu sang mà thiếu tiếng cười Không bè không bạn là đời bỏ đi Bạc tiền ta nặng làm chi Vinh hoa không kẻ cố tri mới phiền Giàu tình giàu nghĩa là tiên Được người tri kỷ, có tiền khó mua Giàu sang biết mấy cho vừa Nhường cơm xẻ áo, người xưa dạy rồi Sống sao gặp vậy thế thôi Vô tư mà sống cho đời thành tiên.
Tiêu Dao lộc mấy trăm mờ Vào tay phút chốc không ngờ ra đê.... Tháng ba mùng tám còn phê Nên Ken viết lộn, chớ chê Ken buồn Người ta lúc lú lúc khôn Nhiều khi phải ồn bỗng hoá ngơ ngơ.
Vần ồn Tham hiểu thế sao Chớ có hiểu lệch mà nao núng lòng Tháng ba ngày tám đang mùng Chị em được dịp nên vùng khắp nơi Hôm qua kính vợ như trời Mày râu khắp chốn buông lời ngọt ngon Có câu trăm khéo ngàn khôn Vợ át mất h...ồn, bỗng hoá ngơ ngơ.
Vần ơ trước, vần ồn sau Hai từ ghép lại thành câu ơ ồn Thơ thẩn vãi hết cả hồn Loanh quanh chỉ thấy toàn ồn với ơ.