Người đâu có biết, người đâu có hay Em đang nhớ anh rất nhiều và cần được bên anh Cần một bờ vai sẻ chia, cần một bàn tay ấm áp Cần một giọng nói êm để cho lòng em bớt hiu quạnh. Đâu ai biết em rất buồn, nhìn mưa rơi lặng lẽ Nhìn một người đi xa mãi chẳng thể quay trở về Lệ em tuôn rơi suốt đêm, cô đơn cứ như dài thêm Nhưng em sẽ không buồn hơn và sẽ không còn khóc đâu. Em sẽ vẫn như ngày đó, luôn vui như khi còn gần anh Em sẽ vẫn như ngày đó, sẽ không khóc khi đêm một mình Em sẽ vẫn cười thật tươi khi gặp anh trên phố đông vô tình Dù gần bên anh người ấy, đâu phải em. Em sẽ mỉm nhẹ bờ môi chào anh, người của hôm qua Em sẽ không còn tiếc nuối những ấm áp của ngày ban đầu Em sẽ bước nhẹ thật nhanh và sẽ không còn quay đầu lại Vì gần bên anh giờ đây, người ấy không phải em. Đúng là thơ con ... CỌP CÁI.
TRỜI ĐẤT! CHẮN THỦ NÀY CẶP MẮT ĐỂ SAU GÁY, CẶP TAI GẮN ĐẦU GỐI HAY SAO MÀ HỎI KỲ CỤC VẬY KÌA ! THIỆN TAI!
BIẾT NGAY MÀ. CỨ PHẢI CHO ĂN ĐÒN RÙI MỚI "DẠ". RƯỢU THƯỞNG KHÔNG UỐNG LẠI THÍCH UỐNG RƯỢU PHẠT ! CẢI TÀ!