Thơ em có cả túi với bầu rượu, chỉ là dạo này tâm trạng không vui, không có hứng làm thôi. anh muốn nghe thử thì phải
TỰ TÌNH Hải Dương ơi, trong tim mãi tuyệt vời Nơi thiết tha của những ngày sôi nổi Nơi thiết tha của phút giây nguồn cội Những trưa hè bao câu hát ngân xa Nơi tiếng ru trong mẹ mãi hiền hòa Nơi dòng sông chảy miên man lòng mẹ Nơi đồng xanh ru ta những hoan ca Nơi chứa chan tình cha chẳng thể nhòa Ôi quê hương những ngày xưa giờ lạ Lưng trâu già giờ ai cưỡi ngày qua Những khúc ca lũ trẻ giữa chan hòa Bao giờ lại thấy nhau nhăn nhở quá ...
NGƯỜI CON GÁI HẢI DƯƠNG... Nắng Sài Gòn rực rỡ phải không anh Nên con gái Sài Gòn thắm tươi nồng nhiệt lắm Trời Hà Nội vào thu càng sâu thẳm Cho những dáng kiều thanh nhã đáng yêu hơn... Em chỉ là một cô gái Hải Dương Chẳng rực rỡ như màu hoa phượng đỏ Chẳng tình tứ như lời người quan họ Chẳng dịu dàng trầm mặc nét cố đô. Hải Dương mùa thu xanh mặt nước hồ Chiều quán gió nghiêng một vành nón trắng Hải Dương mùa xuân xanh nõn bàng trong nắng Và chút xôn xao đường phố lúc tan tầm... Em chẳng dám so mình với óng ả tơ tằm Của con gái Hà Đông tài hoa dệt lụa Cũng chẳng dám nói cười cùng Quảng Bình nắng gió Bởi thiếu cái mặn mà, mạnh mẽ của biển khơi... Em chỉ là một cô gái Hải Dương thôi Mộc mạc lắm màu bánh gai bánh đậu Vải Thanh Hà cái vỏ ngoài chẳng xấu Cũng xù xì ram ráp giữ lòng tay... Chút ngọt ngào trong buổi trưa nay Chẳng dám mong dịu tiết trời tháng sáu Cũng chẳng dám để lòng người đau đáu Với phương trời thầm lặng của xứ Đông... Anh có về thăm lại Hải Dương không Khi chỉ có những màu cây sắc cỏ Khi tất cả những gì mà em có Chẳng đủ níu chân người vừa mới đi qua...
Nửa đêm mưa gió trập trùng Gửi thêm nỗi nhớ mông lung dạt dào Nửa đêm con nhỏ nghẹn ngào Hết cơn đói con lại vào giấc say Nửa đêm mưa gió hôm nay Nhớ cho nỗi nhớ, cho hay một ngày Nửa đêm tỉnh dậy mê say Ngủ cho nỗi nhớ ban ngày ngủ quên
Nhớ Quê. Xa quê nỗi nhớ thiết tha Vườn cây ao cá nếp nhà thân yêu Bờ tre ruộng lúa sáo diều Sương giăng mờ ảo lam chiều khói bay Quê hương thương nhớ lắt lay Nơi thời thơ ấu bao ngày nuôi ta Quê hương nơi chốn sinh ra Nhà tranh vách lá tiếng gà gáy trưa Kẽo cọt tiếng võng đong đưa Trời xanh mây trắng rặng dừa lao xao Trưa hè hóng mát cầu ao Đọng trong tâm khảm ngọt ngào mẹ ru Triền đê tiếng sáo vi vu Đồng quê xanh thắm lúa thu trổ cờ Nơi ta nuôi dưỡng ước mơ Nơi ta chập chững ngẩn ngơ trước đời Ta vì cuộc sống xa rời Nhà tranh mái lá cuộc đời bôn ba Buồn vui đều nhớ quê nhà Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương Giờ đây cuộc sống vô thường Quê hương hai tiếng yêu thương đong đầy Ta dù có khắp đó đây Không gì có thể lấp đầy NHỚ QUÊ.
Hôm nay cháu mới lê la Sang đây thăm hỏi cả nhà Hải Dương Các cụ, các mợ có thương Cho cháu bày tỏ vấn vương chút tình Cháu đã xem những tấm hình Giao lưu, ảnh đẹp, lời bình cũng hay Hôm trước định cùng mấy bác Off cùng các cụ chẳng may bất thành Thôi thì ở chỗ đất lành Sau này chim đậu trĩu cành nặng cây Đất đã có, nhà đã xây Hải Dương chắc chắn từ đây vững bền Chúc hội ngày càng đi lên Các cụ Min, @mod00 ... ở trên cũng mừng Thôi cháu xin phép được dừng Thơ làm hơi dở xin đừng cười chê.
Em ghé thớt thơ hội Hải Dương Thấy nhện giăng tơ bụi bám tường Hỏi các hồn thơ bận chi rứa Để thớt im lìm rèm chiếu buông
TÌNH XUÂN Xuân đã về rộn rã khắp muôn nơi Hoa khoe sắc đất trời thêm rực rỡ Chồi non hé bao mắt nhìn bỡ ngỡ Bướm vờn hoa vui hớn hở trao tình Nắng nhẹ nhàng hôn khẽ nụ đào xinh Xòe cánh nở giật mình hoa thức dậy Xuân đỏng đảnh khoác áo choàng lộng lẫy Cho ngày xanh ta thấy mãi yêu đời Xuân đã về lòng thổn thức khôn nguôi Tim xao xuyến cả trời yêu tha thiết Xuân tô sắc vườn yêu luôn rất tuyệt Để cho tình mãi thắm thiết không phai Nắm tay nhau bước trong ánh ban mai Tia nắng ấm trải dài từng con phố Xuân thôi thúc muôn trái tim rộng mở Trao niềm thương nỗi nhớ dệt mong chờ Xuân đã về tô điểm nét mộng mơ Xuân ấm áp từng giờ mang hạnh phúc Xuân sức khỏe, thành công hoài thúc giục Xuân phát tài lời chúc mãi thơm hương.
Hôm qua nóng bức vã mồ hôi Đến sáng hôm nay chuyển đông rồi Cửa đóng then cài mưa gió hú Ngoài hiên xào xạc đá trắng rơi Sắp hết tháng hai – mãn đông rồi Khen trời đỏng đảnh khéo trêu ngươi Thưa hồng rậm lục – cây chuyển vụ Vàng một vườn cam , bưởi trổ hoa Thiếu nữ ngực căng da nõn nà Miệng cười chúm chím tựa bông hoa Đồng quê mướt mát xanh mầu lúa Giã biệt mùa xuân đón hạ về
Tháng 3 về, dịu dàng hương hoa bưởi Sương giăng giăng cây cỏ buổi sớm mai. Trời đỏng đảnh chợt mưa, chợt nắng mãi Hoa gạo đỏ rợp khoảng trời nhung nhớ! Rét nàng bân bỗng ùa về nhắc nhở. Gió thì thầm khẽ hỏi: nhớ em chăng?
Tháng tư đến tràn nắng gió Hạ bước lên thềm Nấn ná xuân chưa qua Bách nhật vườn ai trắng muốt hoa Lạc lối ta về Rực đỏ trời hoa gạo Mây ruổi mây tần ngần ngũ sắc Cánh diều bay Xuân Hạ Phút giao mùa Hoan lạc khúc tình ta...
Giao mùaTu hú gọi mùa hè đương tới Rực đường làng đỏ ối gạo khoe Sắc màu trộn với tiếng ve Râm ran câu chuyện Xuân Hè giao duyên
Tháng Năm đến tự bao giờ Ta ngồi nhẩm tính bất ngờ thời gian Ngày qua, tháng lại, mùa sang Vòng quanh trong cuộc tuần hoàn… bỗng quên!
Vậy tháng Tư đã qua rồi đó nhỉ? Tháng Năm về với ước vọng trào dâng Tháng Tư đi cho lòng những bâng khuâng Tháng Năm về ăm ắp niềm hy vọng. Đón tháng Năm sau bao ngày mong ngóng Cành Phượng Vỹ thắm đỏ những sắc hoa Con phố nhỏ trong veo tiếng ve xa Cây Bằng Lăng rực rỡ nhành hoa tím.