GỌI Lúc nào thấy nhớ Thì gọi cho anh Hãy gọi cho anh Cả khi không nhớ Có một con đường Gọi là quá khứ Có một lọn gió Gọi là tóc bay Có một người say Một người mắt ướt Có một lỡ bước Gọi là đến sau Có một mưa mau Rụng rời quán nhỏ Có một ngõ cỏ Cho nụ hôn đầu Có một bể dâu Cho lòng bớt tủi Có một sợ hãi Gọi là mất nhau Có một niềm đau Đã thành dĩ vãng... Trần Hữu Việt
ANH CÓ VỀ THÁNG CHÍN CÙNG EM Anh có về tháng chín cùng em không? Trời mưa nắng em đong hoài nỗi nhớ Khắc khoải trông bao nỗi lòng trăn trở Tháng chín về trời trở gió nôn nao Sáng mai này con nắng cứ hanh hao Chút lao xao cho tim ai vụn vỡ Gió heo may cho mùa thêm dang dở Ánh trăng tròn ai bẻ nửa làm đôi Em lại về cùng với những đơn côi Nhìn mùa thu đang đi qua rất vội Dòng thời gian sao hững hờ quá đỗi Lại mình em mãi se sắt với đời Tháng chín sắp qua rồi đấy anh ơi! Em vẫn mong trong thu vàng ngập lối Mình bên nhau sau những ngày mong đợi Kẻo thu tàn anh có tiếc không anh? ST
Lời cuối cho anh Nói thế nào cũng khiến trái tim đau Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc Nói thế nào cũng không sao thuyết phục Tranh luận rồi lại ấm ức được thua Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay? Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả Kể từ đây mình thành người xa lạ Bước ngược đường nên hóa những người dưng!
EM NHỚ ANH VÔ CÙNG ... Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa Cái rét đầu đông giật mình bật khóc Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn... Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn Để con nước thả trôi câu lục bát Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều... Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu Nhớ góc phố, hàng me kỷ niệm Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa... Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa…
Anh! Tháng ba rồi, mình cùng về quê mẹ đi anh Đừng lỗi hẹn nhau để câu thơ em vùng vằng hờn trách Tháng ba buồn trút rưng rưng lên mắt nắng Mộc miên quê nhà day dứt một trời thương. Nội cõng thời gian oằn gấp khúc những con đường Tuổi thơ níu ngực con vết chân mẹ bấu trượt trơn ngày mưa gió Cọc cạch tiếng xe cha ra đồng thăm lúa Tháng ba reo tiếng cười... thổi cánh diều vi vút rong chơi. Mình về quê mẹ đi anh, tháng ba đã sang rồi Anh còn ngần ngại điều gì mà chưa cùng em chung bước Quê mẹ bây giờ chẳng lênh đênh ba mùa nước Dù vẫn nghèo nhưng luôn chan chứa thương yêu. Về đi anh, chúng mình sẽ dựa vai nhau nghiêng bóng nắng chiều Sải đôi chân cho cỏ may găm kín tình câu hứa Con đê làng đổ ánh hoàng hôn tím trời nỗi nhớ Cỏ thẹn cúi đầu làm rối vạt sông quê. Về đi anh, em sẽ đưa anh ra vườn sau những trận mưa Hít hà hương bưởi thuở trinh nguyên thiếu nữ Xòe bàn tay hứng giọt tháng ba qua kẽ lá Cái ôm bỗng ngọt ngào làm ấm nóng thịt da. Về đi anh, chúng mình cùng thưa với mẹ cha Cùng thắp tuần hương cúi đầu xin Tiên Tổ Cho gắn bó yêu thương tới kiệt cùng duyên nợ Cho sóng gió ngoài kia dừng lại nơi cánh cửa lúc bão dông. Về đi anh, cho kịp rét nàng Bân Nhen bếp lửa hồng, nướng củ khoai mùa giáp hạt Anh sẽ thương hơn cả lời ru câu hát Mẹ rút ruột gan mình nuôi lớn giấc mơ em... Về thôi anh, bông gạo giữa đồng đã thắp đuốc thâu đêm Cha đỏ mắt ngóng trông đứa con xa còn vụng dại Chúng mình yêu... yêu luôn cả lối đi về xa ngái Yêu tháng ba này... yêu da diết tháng ba xưa./