Có bao giờ đoạn đường em đi Nhớ đến anh dù là giây phút Có bao giờ một ngày trôi qua Chỉ một thoáng em nhớ về anh. Chắc không rồi, vì giờ bên em Đã có người thay anh yêu em Chắc không rồi, vì giờ bên em Tình yêu mới hơn anh nhiều lắm. Nếu mai này trông thấy nhau Nói gì đây? Ta vui hay buồn? Nếu mai này trông thấy anh Em còn có chút gì yêu anh. Nếu một ngày trông thấy nhau Cùng người ấy bước đi trên đường Biết nói gì đây hỡi em
NẾU NHƯ NGÀY ĐÓ ... Nếu như ngày đó ta không gặp nhau ... thì chắc nay đã không u sầu. Nếu như ngày đó tiếng yêu không phai màu ... thì giờ đây ta đâu phải xa nhau Nếu như ngày đó, anh không lừa dối ... thì tình đôi ta đã không lạc lối Bước trong chiều tối nghe lòng đơn côi Một mình em về chốn xa xôi *** Tìm nhau trong bao nhung nhớ sao nghe nhói đau Đã yêu thật rồi sao gian dối nhau ??? Tiếng yêu ban đầu giờ là nỗi đau Thôi ta đành cố quên mau người hỡi Tình là trò chơi ân ái gieo bao trái ngang Giấc mơ phai tàn mình em khóc than Trách ai phũ phàng lòng ta nát tan Dù có bên nhau thì cũng đã muộn màng
Trăng cô đơn,lững lờ bên khung cửa. Nhớ đến em,nhớ những kỷ niệm xưa. Anh xa Hà Nội cũng một chiều mưa. Mưa hay dòng lệ,cay cay khoé mắt. Tình yêu em sẽ không bao giờ tắt. Dù chỉ như đốm lửa giữa đêm đông. Rồi sớm mai ánh mặt trời rực hồng. Anh và em sẽ bên nhau mãi mãi.
Thu,thơ, và nỗi nhớ! Hình như ... có phải mỗi Thu sang Khi chiều bàng bạc ... lá thu vàng Lúc ngọn Thu phong về man mác Lòng kẻ thi nhân lại bàng hoàng Khi lá trên cây chớm úa vàng Dòng thơ viết vội đón Thu sang Cùng bao nhung nhớ trên trang giấy Có phải tình thơ vừa chợt loang Rồi mỗi mùa Thu, nỗi nhớ thương Úa vàng như lá chết ven đường Tìm trong xác lá lời thơ cũ Để chợt bẽ bàng, chợt vấn vương! Người hỡi mùa Thu rồi sẽ qua Như người rồi dần cũng cách xa! Mai kia mỗi độ mùa Thu đến Nhặt lá bên đường nhớ tình xa!
Nếu một ngày đoạn đường em cất bước Không cùng người trọn vẹn câu thề Nếu một ngày rũ bỏ những đam mê Lòng thầm bảo thôi không còn yêu nữa. Nếu một ngày có một ngày như thế Người buồn không có hờn giận em không Lời chia tay sao nghẹn đắng cõi lòng Em lấp lủng mà không thành ngôn ngữ. Nếu một ngày những kỉ niệm chia đôi Trả lại người những chân trời rộng mới Em giữ lại chân tình người đã nói Dìu em đi suốt cả đoạn đường đời. Có những điều không thể gọi là yêu Cố níu giữ thêm bao điều ngang trái Đành chấp nhận với những điều ngược lại Dù cả hai đau xé tận đáy lòng. Nếu ngày mai người về nơi chốn cũ Một bàn tay không nắm chặt bàn tay Người đừng khóc bởi vì em đã khóc Và con tim có lý lẽ riêng mình. Nếu một ngày vào buổi sáng bình minh Người thức dậy tìm vào dòng máy tính Những tin nhắn thôi cũng dần im lặng Là lúc em xa , xa thật người rồi. Lời ly biệt cùng trăm phần đau xé Là trái tim đang rạn vỡ trong lòng Lệ nhạt nhoà như cả một dòng sông Em đang khóc giữa đêm dài tăm tối. Em xin lỗi, nghìn lần em xin lỗi. Bởi có những điều không thể gọi tình yêu.
Có lẽ nào ta phải xa nhau?!!! Có lẽ nào ta lại phải xa nhau Em một mình giữa mưa chiều lạnh giá Sau hôm nay phải quên đi tất cả Mọi con đường đã ko thuộc về nhau Có lẽ nào ta lại phải xa nhau Anh lặng lẽ quay lưng về phía nắng Ở phía trước những khung trời màu nắng Khoẳng lặng nào sẽ đón đợi đôi ta. Có lẽ nào mọi thứ sẽ trôi qua Như dòng sông không quay về bến đợi Như mùa đông em mong chờ ngày mới Sớm mai nào ta lại được chung đôi Có lẽ nào tình giống như giọt sương Đợi bình minh rồi vụt tan lặng lẽ Cơn gió chiều thôi qua em rất khẽ Mang em về nơi sóng biển bao la Có lẽ nào tất cả đã trôi qua Em nhận ra một tình yêu rất lạ Nửa trái tim , nửa hạnh phúc viển vông Phút nồng say của ngày ta hạnh phúc Khúc tự tình ta đã mãi trôi xa Hạnh phúc qua im lìm trong lạnh giá Về đâu đây những nỗi buồn rất lạ Dẫu yêu này ta đã mãi phôi pha.
Em sẽ quên... Có thể một ngày em sẽ quên Bóng hình anh đã dệt thành nỗi nhớ, Quên một thời trái tim thơ còn bỡ ngỡ, Trái tim non dại đã khắc hình anh. Có thể một ngày em sẽ quên nhanh. Nỗi nhớ về anh đang một ngày âm ỉ Khắc mãi trong tim bền bỉ mãi khuôn nguôi Một ngày nào đó,đôi tay sẽ buông xuôi. Để tất cả trôi về miền dĩ vẵng, Bóng hình anh sẽ đi vào quên lãng Em không còn buồn man mát mỗi đêm Anh chỉ còn là một khúc nhạc êm, Có thể một ngày em thật sự sẽ quên Xoá hình anh trong những miền ký Không còn những gì trong tìm thức Trái tim khờ không thao thức niềm đau. Có thể ngày ấy sẽ đến thật mau Và trong em một kí úc đã nhàu Trái tim hồng không rỉ máu hàng đêm Một ngày nào đó, em thật sự sẽ quên anh...
Mọi người xung quanh vẫn thường khuyên bảo tôi rằng : " Đừng nên yêu anh sẽ chuốc lấy muộn phiền " Vậy mà không tin tôi vẫn lao theo cuộc tình Giờ đây mới biết đó là cạm bẫy của tình yêu Cuộc sống có lúc, dòng sông có khúc Ta chia tay sẽ đẹp hơn Miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc Miễn cưỡng chỉ làm thêm đau Từ nay tôi sẽ không còn tin ai vì không ai tốt hơn chính mình Tôi sẽ quên tình tôi, tôi sẽ chia lìa anh Để cơn đau được yên giấc Lòng không dối gian thì đâu phải là anh Từ xưa đến nay tôi đều khờ dại Biết đó là hố sâu mà tôi vẫn bước ... Bởi vì tôi yêu ... Bởi vì đam mê
Tìm Được Nhau Khó Thế Nào Đừng khóc nếu không yêu anh em sẽ hạnh phúc Rất đau nhưng anh vẫn lạnh lùng Phải làm em tin rằng anh đã không còn... như ngày xưa nữa Từ đó... dù cho bên ai cũng không hạnh phúc Nhận ra trong anh tình yêu ấy không thể thay đổi Một ký ức đã từng rất đẹp, đã kết thúc khi em về bên ai Tìm được nhau khó thế nào Điều gì đau lòng hơn mất em... Anh giờ đã khóc cho chuyện tình ta mỗi đêm Để em bước đi - Ngàn lần không thể thứ tha Mất em chỉ một lần... anh mất em mãi mãi... (Lầm lỡ buông tay để rồi hối hận) Thời gian chẳng thể hàn gắn... những vết thương Từng không muốn tin mà... cuối cùng cũng phải tin Nỗi cô đơn nặng nề... biết em quên anh rồi... Dù không thấy nhưng tim anh có thể thấu Những âm thanh em đang cười vui bên ai Vết thương xưa trong lòng đã sâu càng thêm sâu (Dù biết trước sẽ đớn đau nếu mai ta rời nhau Duyên tình quá ngắn, mình có nhau chẳng được lâu) Em đã níu lấy tay anh và khóc Mà anh phải nhẫn tâm không được nhìn em Lời em nói khiến anh không cầm được nước mắt Dù cho núi sẽ mòn và sông sẽ cạn Lòng anh vẫn không quên được ngày xưa Anh đã hứa bên em để che chở Tại sao vẫn yêu em mà phải mất em... Anh đã khóc cho chuyện tình ta mỗi đêm Để em bước đi - Ngàn lần không thể thứ tha Mất em chỉ một lần... anh mất em mãi mãi... Thời gian chẳng thể hàn gắn... những vết thương Từng không muốn tin mà... cuối cùng cũng phải tin Nỗi cô đơn nặng nề... biết em xa anh rồi... Một ký ức đã từng rất đẹp, đã kết thúc khi em về bên ai... Tìm được nhau khó thế nào... Nỗi cô đơn nặng nề... biết em xa anh mãi... Từ đó thấy em trong mơ là nước mắt rơi mãi không ngừng...
Xin phép anh chủ topic HHV cho em chia sẻ chút nha.... Trăng bất chợt... Đêm đã khuya sao trăng chưa đến Để anh ngồi than thở bóng đêm Nền trời kia Sao vẫn sáng diệu kỳ Cũng chẳng thể làm anh vơi nỗi nhớ... Đêm đã khuya sao trăng chưa tỏ Anh ngồi buồn biết ngỏ cùng ai Nhớ Thanh Lâu, lầu Chín ta ngồi Được ngắm trăng , ôi trăng tri kỷ... Bỗng chợt đâu đêm nay trăng sáng Xua tan dần những nỗi nhớ nơi anh Ánh trăng đẹp tựa ánh bình minh Sưởi ấm tim anh ,nhớ miền ký ức...!
Một bài thơ cuối cùng muốn gửi đến Khoảng Trời Riêng...... Trăng... vỡ vụn Một sớm mai khi tôi bừng tỉnh giấc Khóe mắt buồn, đôi dòng lệ cay cay Nơi xa ấy có một người đang khóc Em vô tình , vỡ vụn trái tim tôi... Một sớm mai khi tôi bừng tỉnh giấc Hiu hắt buồn...ngày tháng tàn phai Ánh Dương kia... gợi bóng u hoài Nhớ mảnh trăng-tim tôi đau nhói... Một sớm mai khi tôi bừng tỉnh giấc Trách cuộc đời sao lắm trái ngang Ở nơi đó lẽ nào em đã.. Quên bài thơ... một thoáng yêu thương.. Nếu một mai tôi không còn tỉnh giấc Liệu mây còn vờn gió với trăng Ánh dương kia cũng chỉ là vô nghĩa Một kiếp người 2 nét chữ - Nhân duyên....
Dẫu biết cuộc đời hợp tan có ai ngờ Và chuyện tình yêu là do duyên số Đã không nợ duyên ắt xa lìa nhau Cớ sao lòng này vẫn đau Dẫu biết chuyện đời thường không giống như mong Và lòng người luôn thường hay thay đổi Mà sao ta vẫn yêu, vẫn tin vào anh Để giờ người vội đổi thay Thà rằng anh nói một câu không còn yêu như lúc đầu Rồi anh cứ bườc cùng ai Chuyện tình đôi ta nay chìm trong xót xa Khi tình anh không còn dành riêng em Còn hơn anh cứ lặng thinh khi lòng tin xưa úa màu Tình yêu có nghĩa gì đâu Vì một khi yêu ai lại không khổ đau Nhưng thà đau đau một lần rồi thôi ... Còn hơn cứ đau một đời " Tha thứ cho người đàn ông đã làm bạn tổn thương là một món quà dành cho họ - Lãng quên họ là món quà dành cho chính mình. "
Thu Xưa Thu đã đến rồi bạn biết chưa? Ngàn cây chuyển sắc lá vàng mơ. Mây bay vơ vẩn khung trời lạ, Gió thoáng lững lờ mảnh đất thơ. Ríu rít tiếng chim như tiếng nhạc, Vi vu đôi lá rẽ đôi bờ Tự nhiên cảm thấy lòng dao động, Như được quay về lại thuở xưa.
Bên đó mùa thu đã đến chưa? Nơi đây vàng úa ngập đường mơ. Trăng soi dốc núi ghi lời nhạc, Nắng trải dòng sông chép ý thơ. Chắp cánh đôi chim in bóng nước, Lơ thơ dáng liễu rủ ven bờ. Tình phai thuyền cũ rời xa bến, Lưu luyến ai còn nhớ chuyện xưa!