BÁT_ SÁCH... Khoanh chân bó gối lặng ngồi Mồm ngậm tẩu thuốc tiếc thời xuân xanh Lò tôn giờ đã tan tành Chi Chi, Cửu vạn cũng đành quay lơ Đắm mình trong khói thuốc mờ Khép chân giữ lấy cái lờ... lạnh không Sự đời đã tắt lửa lòng Còn đâu duyên thắm mà mong mà chờ Dạ sầu lòng cũng ngẩn ngơ Ôm chân bó gối ngồi trơ một mình Nỗi sầu lạnh ngắt tàn canh Ngẫm thân mình tủi phận mình biết bao Nỗi riêng lớp lớp sóng trào Trề môi ngậm tẩu thuốc lào nuốt cay.
Sáng sớm đến ngồi tại ngã ba…. Xin tiền kẻ lại với người qua! Mắt mi mờ ảo như mây phủ…. Râu tóc bờm xờm tựa tuyết pha! ...
Thanh niên tráng kiện ngồi ngã ba Bảo sao già trẻ cứ bước qua Tiêu Dao Khoái Lạc vui là chính Vương phủ, gốc đa cũng là nhà.
.......THUÊ ĐẤT EM ĐI.... Em đây có đất cho thuê Đất em tuyệt đẹp không hề nói điêu Ruộng đồng bát ngát phì nhiêu Núi đồi khoáng sản rất nhiều bên trong.... Có nguồn suối mát uốn cong Xinh xinh đảo nhỏ giữa dòng nhô cao Hai bên cỏ mượt làm sao Lung linh huyền ảo khác nào suối tiên.... Ai mà thấy thích đến luôn Không cần thế chấp ký liền trăm năm Môi trường sạch sẽ trong lành Đầu tư xong cứ làm ăn dài dài.... Lời nhiều lại có tương lai Vô tư thỏa mái chẳng ai làm phiền Tha hồ khai thác tài nguyên Lãi thu gấp bội là đương nhiên rồi.... Nhanh chân các bác ta ơi Bác nào có hứng xin mời nhào zô Đừng nên tính toán chần chừ Kẻo không người khác sẽ mừ mất ngay...
TỨ_ SÁch. Tứ phương đồn đại lẳng lơ Sách xưa đã chép bao giờ hết oan Trời ban cho cái hồng nhan Cớ sao má thắm khoe thân với đời Mắt đưa mày liếc lả lơi Cho say cho đắm lòng người thế gian Hoa tươi vầy lắm cũng tàn Nhìn người trong cuộc mà tan nát lòng Tứ đức mới chả tam tòng Sách xưa chắc mối mọt xông mất rồi Để cho kẻ nhạo người cười Lẳng lơ chuốc lấy những lời dèm pha Chính chuyên chết cũng ra ma Lẳng lơ chết cũng đưa ra ngoài đồng Tiếc thay má thắm môi hồng Chữ đức bẻ nửa, chữ tòng bẻ đôi Bốn phương nổi tiếng làng chơi Sách rằng ngữ ấy, loại người vất đi Trách người sao chẳng nghĩ suy Công cha nghĩa mẹ bỏ đi mất rồi...
SỰC NHỚ BÊN ĐỜI _ ♧ _ ♧ _ ♧ _ Quanh năm em ở bên đời Người dưng xưa ấy đôi nơi thưởu nào Chữ duyên nhân nghĩa môi chào Để cho con mắt trao nhau thay lời Hôm nay em ở bên đời Người dưng xưa ấy có rời nhớ mong Trải qua năm tháng long đong Chữ duyên xưa ấy ai mong chuyện đời Ngày xưa má thắm môi cười Ngày nay ai nhớ mà rời nhớ mong Ngày xưa những tưởng long đong Người dưng không hợp những mong ở đời Trải qua năm tháng tuổi trời Người dưng ơi nhớ những lời gửi mong Cuộc đời dẫu lắm long đong Yêu thương xin giữ nhớ mong cuộc đời
Thương thân kỹ nữ ! Đời thường vẫn thản tiếng chê Ai không giữ đạo, ai mê sắc tình Thân kỹ nữ, kẻ đáng khinh Bán chôn nuôi lấy miệng mình .. mà thôi Xem ra phải xét rạch ròi Dầy ăn làm mỏng là người đáng chê Bán nhan sắc, bán cỏ dê Bán nhân, bán nghĩa, bán đi đời mình Kẻ này liếc mắt đa tình Đắm trong dục vọng, lục bình nổi trôi Xét thân thế cũng lần hồi Có người mắc phải lưới đời thảm đau Gái quê tình nghĩa trước sau Dâu xanh- Yêu ấy lừa nhau vào tròng Giận vì vướng mối tơ lòng Thù đời nên chẳng chịu tòng chữ trinh Có người tài sắc trọng tình Lâm vô nghịch cảnh bán mình chuộc cha Bán tài nghệ, chẳng bán hoa Giữ thân mà vẫn còn sa lưới tình ....................................... Trăm năm, vạn nỗi bất bình Làm sao để được, nghĩa - tình vẹn đôi Khen ai vương phải " nhục" rồi Quay đầu dựng lại cuộc đời - một phương
Nhờ anh Tào Tháo đăng hộ bài: Liên khúc Kiếp cầm ca- Đêm vũ trường do Thái Châu và Phương Hồng Quế nhé !
LỤC_VĂN Văn nhân gác bút cầm sào Co chân chọc bưởi khác nào lục lâm ... ..... Anh hùng tiếng để ngàn năm Trừ gian diệt bạo tiếng tăm lẫy lừng Vân Tiên xứng mặt anh hùng Văn hay võ giỏi khắp vùng ngợi ca Giữa đường trừ bạo chẳng tha Cảm lòng quân tử... Nguyệt Nga kết tình Lục Vân vì nghĩa quên mình Vang danh bốn cõi, hiển vinh trọn đời Mới hay nhân nghĩa con người Mang tài phò thế lòng trời cũng thương Vợ xinh, lộc hậu, đường đường Anh hùng ai nỡ so phường "Vặt lông"! Nào ai mũ đỏ, truỳ đồng Ra đường múa máy đã công trạng gì? Nghênh ngang cũng chỉ làm hề Không quân chọc bưởi, cũng nghề vặt lông...
Trên mỏm núi cao Phóng trông biển rộng Cuồn cuộn nước reo Gò đảo sừng sững Cây cối tầng tầng Cỏ hoa nghìn sắc Gió thu hiu hắt Sóng vọt tưng bừng Mặt trăng mặt trời Từ đó sáng ngời Ngân hà rực rỡ Từ đó ra đời.
hôm nay khách đến chơi nhà Tay em rót nước pha trà mời anh Trà này đẹp nước trong xanh In hình đôi mắt long lanh em vào Hương trà toả ngát thanh tao Như lòng em muốn gửi trao tới chàng Rằng hồng chớm độ xuân sang Chàng mà ưng ý lệ làng thắm duyên Trao chàng giây phút thần tiên Thiếp đây làm trọn vợ hiền thảo ngoan..!
Đêm Hội Long Trì Đêm hội Long Trì chưa kịp vui Quỳnh Hoa chưa kịp gặp văn tài hồ rượu đã thành hồ huyết lệ âm - dương, họa - phúc bẫy giăng cài. Đêm ấy nhà văn đứng chỗ nào trừ tà hay dạo khúc tiêu dao? Bút văn đối diện cùng trang giấy lương tính dễ dàng trốn được sao. Khuya thức may cờ thêu sáu chữ đi tìm Quốc Toản khắp vùng quê hận chưa kịp phá xong cường địch cỏ đã mời xanh, đất đón về.
Cái đĩa nông nông mấy cũng vừa Hỏi người đen đỏ đã sướng chưa ?... Tiền trăm một phát không ai thiếu Bạc triệu đôi bên cái vẫn thừa Gặp đỏ, nhiều anh lo chỗ nhét Phải đen, lắm chị móc ra đưa Qua đêm rời rã người trong cuộc Gối mỏi, râu phờ, thấy chát chua...
Bốn quân sấp ngửa vẫn không chừa Đỏ đen, mê mẩn thắng với thua Lom khom làm cái, cong lưng xóc Chỗm trệ mươi chàng bán với mua Ra vẻ anh hào khi mó bát Đau lòng con bạc lúc vận thua Tàn đêm gối mỏi, tiền bạc hết Sờ x...em nhẵn thín, vẫn chẳng chừa...