Gieo yêu thương thì gặt hạnh phúc Gieo thù hận thì gặt khổ đau Nếu bạn gieo trung thực, bạn sẽ gặt niềm tin. Nếu bạn gieo lòng tốt, bạn sẽ gặt bằng hữu. Nếu bạn gieo khiêm tốn, bạn sẽ gặt cao thượng. Nếu bạn gieo kiên trì, bạn sẽ gặt chiến thắng. Nếu bạn gieo kính trọng, bạn sẽ gặt hòa thuận. Nếu bạn gieo chăm chỉ, bạn sẽ gặt thành công. Nếu bạn gieo tha thứ, bạn sẽ gặt hòa giải. Nếu bạn gieo cởi mở, bạn sẽ gặt thân tình. Nếu bạn gieo kiên nhẫn, bạn sẽ gặt tiến bộ. Nếu bạn gieo niềm tin, bạn sẽ gặt phép màu. Nhưng: Nếu bạn gieo bất trung, bạn sẽ gặt nghi kỵ. Nếu bạn gieo ích kỷ, bạn sẽ gặt cô đơn. Nếu bạn gieo kiêu hãnh, bạn sẽ gặt hủy diệt. Nếu bạn gieo đố kỵ, bạn sẽ gặt phiền toái. Nếu bạn gieo lười biếng, bạn sẽ gặt trì trệ. Nếu bạn gieo cay đắng, bạn sẽ gặt cô lập. Nếu bạn gieo tham lam, bạn sẽ gặt mất mát. Nếu bạn gieo bịa đặt, bạn sẽ gặt kẻ thù. Nếu bạn gieo lo lắng, bạn sẽ gặt cau có. Nếu bạn gieo tội lỗi, bạn sẽ gặt cắn rứt.
12 LỜI KHUYÊN KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC QUÊN TRONG ĐỜI. Trên đời, có những thứ có thể quên nhưng có những điều tuyệt nhiên không bao giờ được quên... 1- Chỉ có bố mẹ mới yêu mình vô điều kiện, những người khác có điều kiện mới yêu mình. 2- Càng học giỏi thì càng đỡ phải cầu cạnh người khác. 3- Đừng thân mật với người mới quen. 4- Đừng ghét những người luôn bên bạn, và đừng ở bên cạnh những người ghét bạn. 5- Tuyệt đối đừng hỏi những câu hỏi mà bạn không muốn biết câu trả lời. 6- Khi bạn nói ra bí mật của mình, chính bạn còn không giữ được thì trông mong gì người khác giữ bí mật cho bạn? 7- Đừng cố đánh thức một người giả vờ ngủ, cũng đừng cố gắng làm xiêu lòng người không yêu mình. 8- Có chịu bao nhiêu ấm ức ở ngoài cũng đừng đem nó về nhà. 9- Đừng treo từ nghèo trên miệng, chỉ khiến người ta coi thường. 10- Đã xấu thì phải học giỏi. 11- Ông trời cho chúng ta hai cái tai, hai con mắt và một cái miệng, là để nhắc chúng ta: Nhìn nhiều, nghe nhiều, nhưng ít ba hoa thôi. 12- Đừng yêu ai chỉ vì quá cô đơn
ĐỪNG ĐỂ Ý ĐẾN ÁNH MẮT CỦA NGƯỜI KHÁC, HÃY ĐI CON ĐƯỜNG RIÊNG CỦA MÌNH Mỗi buổi sáng sớm xe bus đều chật ních người. Vào một ngày, khi xe bus đến điểm dừng, một người đàn ông dẫn một đứa trẻ người dính đầy bùn đất, tay đeo một chiếc túi vải lên xe, dáng vẻ giống như người lăn lộn ở công trường. Trên xe còn một chỗ ngồi, em bé ngồi xuống còn người đàn ông đứng bên cạnh. Không lâu sau, có một người phụ nữ có thai lên xe, em bé đứng lên nhường chỗ ngồi nói: “Cô ơi! Cô ngồi đi!” Người phụ nữ có thai nhìn thoáng qua thấy em bé rất bẩn thỉu nên không lên tiếng. em bé nhẹ nhàng bỏ cái túi vải xuống đất, lấy ra một cái khăn lau sạch chiếc ghế rồi mỉm cười nói: “Cô ơi, con lau sạch sẽ rồi, sẽ không bẩn đâu ạ.” Trước ánh mắt chằm chằm của mọi người trên xe, người phụ nữ có thai đỏ mặt từ từ ngồi xuống. Em bé nhặt lấy túi vải, đột nhiên xe phanh gấp, cơ thể gầy yếu của em bé lảo đảo thiếu chút nữa mặt sấp xuống đất nhưng trong ngực vẫn ôm chặt túi vải. Một bác gái bên cạnh trìu mến nói: “Thật là một đứa trẻ ngoan!” Em bé ngu ngơ nở nụ cười: “Bác gái, cháu thực ra không tốt, mẹ cháu thường hay phê bình cháu hay để ý đến ánh mắt của người khác, bây giờ cháu dũng cảm như Forrest Gump.” Trên ghế ngồi, người phụ nữ có thai cúi đầu. Bác gái kinh ngạc hỏi: “Cháu cũng biết Forrest à?” “Vâng, mẹ cháu cho cháu đọc đấy!” “Đọc Forrest Gump cho cháu bài học gì?” “Không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, đi con đường của chính mình, mỗi người đều là duy nhất, giống như đủ loại sôcôla vậy…” “Mẹ cháu làm gì?” “Mẹ cháu trước kia là giáo viên ở nông thôn.” “Thế bây giờ mẹ cháu đâu?” Em bé bỗng chốc đỏ hoe mắt nói: “Mẹ cháu bây giờ ở trong chiếc túi này!” Bác gái lại càng hoảng sợ, những người bên cạnh cũng bắt đầu lo lắng… Lúc này, người đàn ông đứng ở bên kia cất tiếng nói: “Nó là cháu của tôi, bố nó mấy năm trước không may mắc bệnh qua đời, mẹ nó một mình nuôi con, chị ấy là giáo viên trong thôn của chúng tôi, được mọi người rất tôn trọng. Vì muốn cho con có cuộc sống tốt hơn nên nhân dịp nghỉ hè chị đã tranh thủ đưa con trai lên thành phố làm thuê cho công trường xây dựng, dự tính đến ngày khai giảng sẽ trở về, không ngờ cuối cùng một ngày đi làm tại công trường bị thép rơi trúng người… Bên trong túi vải của thằng bé là tro cốt của mẹ nó…” Bác gái rưng rưng nước mắt, hỏi: “Cháu còn muốn đọc sách không?” Người đàn ông lắc đầu, em bé trả lời: “Hàng ngày cháu đều đến hiệu sách gần công trường để đọc sách…” Rất nhiều người trên xe đều nói trong nhà mình còn nhiều sách và muốn tặng lại cho em bé, khiến em nở nụ cười… Em bé này làm được như vậy bởi vì cậu có người mẹ cần cù và hiểu biết, cho dù tương lai nghèo khó thế nào thì ít nhất cậu cũng dũng cảm làm chính mình. Hơn nữa vì ước mơ nhỏ bé trong lòng mà vào hoàn cảnh khó khăn như vậy cậu vẫn cố gắng đọc sách. Không ít trẻ nhỏ vì gia đình nghèo mà trở nên tự ti. Điều người mẹ vĩ đại này làm được là đã khiến em bé không vì nghèo mà cảm thấy kém cỏi, dùng thái độ lạc quan và rộng lượng để bao dung sự kỳ thị của người khác, đây là kết quả của phương pháp giáo dục “đừng để ý ánh mắt của người khác” mà mẹ đã dạy cậu. “Đừng để ý đến ánh mắt của người khác, hãy đi con đường riêng của mình"
Cuộc sống bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng Cuộc đời không bằng phẳng nên bạn đừng cố vuốt thẳng sợi lông.
Gửi đến @DẾ MÈN 80 và @Cọp Cái !!! PHỤ NỮ THÔNG MINH THƯỜNG LẤY CHỒNG MUỘN, KHÔNG PHẢI HỌ KHÓ LẤY CHỒNG MÀ VÌ HỌ KHÔNG MUỐN LẤY SỚM (CHỒNG). TẠI SAO? BỞI VÌ PHỤ NỮ THÔNG MINH CÓ LO-GIC RIÊNG VỀ VẤN ĐỀ NÀY! Thứ nhất, chồng là thứ phải nuôi dưỡng, chăm bẵm cho thật tốt mới “hái” Các phụ nữ thông minh dù sao cũng hơn người ở chỗ chăm chỉ học hành vậy nên khó có chuyện họ yêu sớm hoặc có những mối tình kéo từ thuở thiếu thời như các bộ phim Hàn Quốc. Với một người đàn ông mới quen hoặc yêu nhau chưa lâu, chưa đủ thì họ chắc chắn sẽ không tính tới nước làm một đám cưới chớp nhoáng kiểu điện xẹt dù có yêu nhau điên cuồng đi chăng nữa. Họ sẽ phải tìm hiểu, yêu đương, cãi cọ, thậm chí sống thử để xem người đàn ông này có xứng đáng làm chồng của mình hay không. Bởi vì họ thông minh nên họ biết một nguyên tắc rất rõ ràng trong tình yêu: “Yêu thì dễ nhưng để giữ thì khó”. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc và bền vững có thể chờ thêm ít lâu, chứ không cần phải vội. Thứ hai, một phụ nữ đang yêu lúc nào cũng hấp dẫn! Người phụ nữ đẹp nhất lúc yêu, dù tình yêu đó dành cho một người cụ thể hay dành cho một công việc yêu thích – niềm đam mê của họ. Người phụ nữ thông minh lúc nào cũng giữ cho mình một niềm đam mê say đắm riêng của họ dành cho công việc, cho sự nghiệp. Công việc chỉ khiến người ta héo mòn khi họ không yêu mà vẫn cứ phải làm. Phụ nữ yêu công việc nghĩa là họ tự tin vào khả năng, vào trí tuệ của bản thân. Điều đó khiến cho họ trở nên hấp dẫn và đẹp hơn trong mắt người xung quanh và nhất là trong mắt người đàn ông của riêng họ. Không có chuyện những tình yêu lại mâu thuẫn với nhau. Vậy nên một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ vì một tình yêu này lại từ bỏ một tình yêu kia. Yêu càng nhiều thì càng đẹp, tội gì phải bỏ! Thứ ba, bộ óc và khả năng lấy chồng là hai chuyện chẳng liên quan gì tới nhau Nếu ai đó nói rằng “phụ nữ thông minh thì khó lấy chồng” thì có nghĩa là họ tin vào chuyện “não ngắn” mới dễ lấy chồng?! Thế thì khí không phải chẳng nhẽ tất cả những người phụ nữ đã kết hôn đều… như ai đó nghĩ? Não là não mà tim là tim, hai bộ phận riêng biệt giống như việc một người phụ nữ thông minh và một người phụ nữ có khả năng lấy được chồng vậy. Làm gì có chuyện phải chọn một trong hai. Nói chung, chưa biết người lấy chồng dễ và người lấy chồng khó, ai não ngắn hơn ai, chứ chắc chắn ở đây đã có một người não ngắn với suy nghĩ ấu trĩ rồi. Từ ba lý do trên mới thấy, hóa ra từ trước tới nay, mọi người đã bị phụ nữ thông minh phỉnh lừa. Họ đâu có “khó lấy chồng” hơn hay kém bất kì người phụ nữ nào đâu. Chẳng qua, họ cứ thích đủng đỉnh và chờ đợi người phù hợp với mình. Trong lúc đó, chẳng tội gì phải than vãn, đau khổ, họ vẫn cứ vui vẻ làm tốt việc của mình, sống tốt đời của mình. Bởi thế nên càng khiến người xung quanh, nhất là những người thân quen càng lo sốt vó. Sau khi đã điểm danh một loạt nguyên nhân có thể giải thích vì sao cô ấy “ế”: Cô ấy xinh xắn, ưa nhìn. Cô ấy gia giáo, ngoan ngoãn. Cô ấy có công việc ổn định. Thế thì đích thị là vì cô ấy quá thông minh nên mới “muộn chồng” rồi. Rồi cô ấy sẽ bị “vu” lên là kén cá chọn canh, giữ giá làm nộm. Rồi bắt đầu từ một cô, hai cô, ba cô,… dần dần tự nhiên lại xuất hiện cái quan niệm: “phụ nữ thông minh thì khó lấy chồng”. Và thế là phụ nữ thông minh bỗng dưng mang tiếng “ế”. Dù họ hay bất kì người phụ nữ nào khác đều không thể là một món hàng để mà có thể “ế hàng” với “đắt hàng” được. Thật ra, một người phụ nữ thông minh hoàn toàn có khả năng giả vờ kém thông minh cho đỡ mang tiếng. Nhưng nếu buộc phải đóng kịch, một người phụ nữ thông minh sẽ chỉ làm điều đó trước mặt một người duy nhất – chồng họ. Họ lấy được chồng và giữ được chồng, thật ra lại chính là nhờ trí thông minh của mình đấy chứ! Theo Khám Phá
Hôm nay 1/9 đầu tháng chúc ACE nhà ta cùng toàn thể những người chơi và hay giao lưu trên diễn đàn này có thật nhiều sk,hp và thành công! Thân chủ E xin góp 1 đôi lời: ""Có những thứ cả đời ta tìm mãi, Với nhà Phật vẻn vẹn 14 điều răn:""
Em trai ruột em vừa tai nạn mất lúc đêm 21h30 ngày 29 tháng 9 ( mùng 1 tháng 8 âm lịch) Em xin phép hủy thi đấu giải. Thành thật xin lỗi anh chị và BTC
"_Tại sao ông lại đi lâu như vậy? Ông có biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm không?, ông không có bất kì trách nhiệm nào à?" Vị bác sĩ mỉm cười và nói:" tôi xin lỗi,tôi không ở trong bệnh viện và tôi đã đi nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi, và bây giờ tôi muốn anh bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi". - " Bình tĩnh thế nào được nếu con trai của ông đang nằm trong căn phòng này, ông sẽ bình tĩnh được không?nếu con trai ông sắp chết, ông có bình tĩnh nổi không?". Cha cậu bé nói một cách giận dữ. Bác sĩ mỉm cười một lần nữa và trả lời: -" Tôi sẽ nói lại những gì Đức phật đã dạy: siinh lão bệnh tử đó là quy luật mà mỗi người đều phải trải qua, không có ai vượt ra khỏi cái chết, và các bác sĩ không thể kéo dài cuộc sống. Hãy đi cầu nguyện cho con trai của anh, còn chúng tôi sẽ cố gắng làm những gì tốt nhất có thể". -Đưa ra lời khuyên khi ông không quan tâm luôn dễ dàng như vậy, cha cậu bé nghĩ thầm. Ca phẫu thuật mất khoảng vài tiếng đồng hồ,sau đó các bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với những nụ cười rạng rỡ. -" Cảm ơn trời phật đã phù hộ, con trai của anh đã được cứu"! Không chờ đợi câu trả lời của cha cậu bé, ông đã chạy như bay ra thang máy và không quên nói vọng lại: " Nếu anh có bất kì câu hỏi nào thì hãy hỏi các y tá"! "-Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao?" Cha cậu bé hằn học nói khi nhìn các y bác sĩ còn lại. Cô ý tá trả lời, nước mắt cô rớt xuống khuôn mặt:" Con trai ông ấy qua đời hôm qua trong một tai nạn giao thông, ông ấy đang bận mai táng cho con trai khi chúng tôi gọi ông ấy đến bệnh viện phẫu thuật cho con trai anh. Ông ấy đã cứu được cuộc sống của con trai anh và bây giờ ông ấy lại chạy đi để hoàn thành nốt việc chôn cất con trai mình". Câu chuyện này có ý nghĩa: 1. Đừng vội đánh giá một con người: tính cách, đạo đức con người rất khó đánh giá bởi vì ta không bao giờ biết hết được cuộc sống riêng tư của người ta như thế nào, vì thế chớ vội vàng đánh giá con người. 2. Tận tụy, trách nhiệm với nghề nghiệp: chúng ta cần phải sống hết lòng, hết mình với nghề nghiệp mà mình đã chọn để đền đáp xã hội đã dành cho mình. Nguồn st.
Trời bừng sáng sau cơn mưa đêm… Bầu không khí tươi mát ùa vào căn phòng trực cấp cứu của bệnh viện. Cô y tá trẻ mặc bộ blouse trắng nhận ca trực, cô vừa lật cuốn sổ ghi chép của ca trước vừa sửa lại bình hoa tươi trên bàn. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh và làn môi xinh tươi như hoa hồng mới nở. Cách đó không xa, ông bác sĩ tuổi trung niên ngồi trước bàn làm việc của mình, mỉm cười nhìn dòng chữ “Thầy thuốc như mẹ hiền” uốn bằng đèn huỳnh quang màu đỏ tươi, sáng rực rỡ vừa mới được khoa trang bị. Bỗng một chiếc xe gắn máy phóng thẳng tới cửa phòng cấp cứu. Gã lái xe mặt mày bặm trợn, mặc chiếc áo bộ đội nhàu, nát, ngồi sau là cô gái mặc mỗi chiếc áo nịt, bên dưới là chiếc mini jup không thể ngắn hơn được nữa, phấn son nhòe nhoẹt. Cô ta đang ôm một thằng bé chừng mười tuổi được quấn trong cái áo khoác phụ nữ loang máu. Gã lái xe giật thằng bé trên tay cô gái rồi bồng vào trong phòng, nói với cô y tá: – Bác sĩ ơi cấp cứu, cấp cứu. Cô y tá rời mắt khỏi cuốn sổ: – Sao vậy ? – Thằng bé bị tai nạn giao thông. – Anh là bố nó à ? – Không, tôi lái xe ôm… – Thế còn cô kia ? Cô y tá liếc mắt về phía cô gái ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa rồi bĩu môi cau mặt. Nước mưa đã cuốn trôi lớp son phấn rẻ tiền trên mặt cô ta để lộ ra lớp da nhợt nhạt. “Trông chẳng khác gì gái điếm đứng đường mạt hạng. Vào nơi công cộng mà dám phô ra như thế à?…” – Cô y tá nghĩ thầm. Quả thật cô gái mặc áo ngực ấy là một gái điếm nghèo, sáng sớm nay cô đang đi xe ôm của gã kia về phòng trọ thì gặp thằng bé bị tai nạn nằm ngất bên đường. Chiếc xe nào đã quẹt phải nó rồi bỏ chạy luôn. Thương hại, cô cởi áo khoác quấn cho thằng bé rồi cùng anh xe ôm đưa nó đến đây. Gã xe ôm bối rối liếc qua cô gái, ấp úng trả lời cô y tá: – À! Cô này… Cô y tá xinh đẹp không thèm nhìn hai người, cất giọng lạnh lùng: – Sang bên kia làm thủ tục nhập viện. Gã xe ôm đặt thằng bé xuống thềm, rồi chạy sang dãy nhà đối diện. Người bảo vệ chỉ cho gã cái lỗ hình vuông bằng hai bàn tay trên tấm kính dày, chung quanh bịt lưới sắt. Gã khom lưng nhìn vào trong ô vuông đó, thấy gương mặt hồng hào của người nữ nhân viên ngồi sau chiếc bàn chất đầy sổ sách. Gã nhũn nhặn: – Chị ơi, cho tôi làm thủ tục nhập viện… Người phụ nữ không ngẩng mặt lên, nói máy móc: – Tên gì? Hộ khẩu? Chứng minh nhân dân? – Dạ… thằng nhỏ mà. – Thằng nhỏ à?… Anh là gì của nó? – Tôi lái xe ôm… Thấy nó bị tai nạn nên chở tới đây. – Rắc rối đây! Sao anh không gọi bố mẹ nó tới làm thủ tục nhập viện? Gã xe ôm nói lắp bắp: – Tôi đâu biết bố mẹ nó… Với lại gấp quá. Cấp cứu mà. – Thôi được! Nộp tiền tạm ứng viện phí. – Bao nhiêu chị? – Hai triệu. ... Gã xe ôm ngẩn ra, hắn biết trong túi mình có chưa tới hai trăm ngàn. Gã móc hết tiền ra rồi nói với chị nhân viên: – Tôi chỉ có bi nhiêu… Chị làm ơn cho thằng bé nhập viện, rồi tôi sẽ tìm bố mẹ nó tới thanh toán. – Không được. Anh không biết bố mẹ nó thì làm sao mà tìm? – Chị làm ơn… Thằng bé sắp chết… – Đã bảo không được. Chị nhân viên gắt, cộc cằn: Đây là quy định của bệnh viện. Gã xe ôm đành chạy trở lại lại phòng cấp cứu, hỏi cô gái: – Cô có tiền không? Cô gái khẽ quay đi, moi trong chiếc áo nịt ra mấy tờ bạc được xếp cuốn chặt rồi đưa cho anh xe ôm. Anh ta mở ra. Chưa tới trăm ngàn… – Bi nhiêu nhằm nhò gì? - Anh xe ôm lắc đầu cau mặt. Mặt anh xe ôm xám ngắt, mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt của anh ta như muốn nhai nát cái gì đó… Cô gái điếm nhìn bộ mặt cau có của anh ta mà phát sợ, nói như phân trần: – Đêm qua mưa… tôi không có khách… Thằng bé nằm dưới thềm kêu khóc thảm thiết. Nhìn nó thật thê thảm. Chiếc quần đùi rách tướp để lộ ra cẳng chân dập nát, da thịt chỗ đó bầy nhầy. Máu vẫn chảy từ vết thương chưa được băng bó. Da thằng bé bợt nhớt như con cá ươn, ngực thoi thóp và đôi mắt long lanh đảo nhìn mọi người như cầu cứu. Trong túi áo ngực của nó còn thò ra xấp vé số ướt nhẹp. Gã xe ôm nhìn thằng bé mà ứa nước mắt. Gã chợt quỳ mọp xuống trước mặt ông bác sĩ, hai tay cầm mấy tờ bạc cô gái điếm vừa đưa đội lên đầu: – Tôi lạy bác sĩ, Bác sĩ làm ơn cứu thằng bé … Khuôn mặt đen sạm của gã xe ôm méo mó khổ sở. Ông bác sĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhịp nhịp chân phải… Gã xe ôm biết có quỳ xin cũng không được. Gã đứng dậy nói với cô gái điếm: – Thôi được! Cô trông thằng bé, để tôi đi cầm đỡ chiếc xe vậy. Cô gái điếm lau nước mắt: – Hay anh… để em qua phòng bên kia… bán máu? Gã xe ôm nhìn lướt qua thân hình gầy gò của cô gái, lắc đầu: – Cô thì có bao nhiêu máu mà bán? Chưa chắc họ đã chịu mua… Gã nói xong hấp tấp phóng xe ra cửa bệnh viện... ... Phòng cấp cứu tiếp nhận thêm mấy bệnh nhân: Một cô gái tự tử vì thất tình, một anh chàng say rượu bị trúng gió và một người đàn ông bị nhồi máu cơ tim, ông này được đưa tới bằng con Mercedes kèm mấy con Honda SH hộ tống. Người thân của ông nhà giàu đứng chật phòng cấp cứu. Bà vợ mập mạp của ông ta nhanh nhẹn dúi vào tay bác sĩ và cô y tá mỗi người một phong bao: – Tốn kém bao nhiêu cũng được, bác sĩ mau mau cứu sống chồng tôi. Ông bác sĩ vội vã rời cái bàn như bị bắt vít từ sáng, cô y tá cuống quýt đẩy băng ca… Ông bệnh nhân “đại gia” được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt không cần qua thủ tục nào. Trong khi đó, thằng bé bị bỏ quên ngoài thềm cùng cô gái điếm. ... Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân bệnh viện. Ba lá cờ phấp phới tung bay trên đỉnh cột thép không rỉ, cuộc chào cờ buổi sáng thứ hai của cán bộ nhân viên bệnh viện vừa kết thúc. Người thân của những bệnh nhân nghèo kéo nhau tụ tập dưới chân cột cờ để nhận cơm, nhận cháo từ thiện của một sư bà mang tới. Đang múc cơm cháo cho mọi người, sư bà bỗng nghe tiếng kêu rên của thằng bé từ cửa phòng cấp cứu vọng ra. Bà ngừng tay lắng nghe… tiếng kêu rên càng lúc càng rõ hơn… Bằng tâm thức của một người tu hành, sư bà thấu hiểu tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh linh. Bà vội trao công việc phát cơm cháo cho người khác rồi chạy tới. Thằng bé đã kiệt sức, mắt nhắm nghiền… Cô gái điếm bất lực ngồi bên cạnh. Sư bà cúi sát xuống khuôn mặt trẻ thơ trắng bệt: – Nam mô A Di Đà Phật !… Thằng bé mở mắt nhìn bà sư, nước mắt nó ứa ra. Sư bà nhìn chiếc áo phụ nữ vấy máu, rồi liếc qua cô gái ốm yếu ăn mặc hở hang phong phanh… Bà hiểu ngay sự tình, liền quay lại chỗ phát cơm cháo từ thiện, nói với mọi người: – Thưa quý vị! Trong kia có một đứa trẻ đang hấp hối vì không có tiền nhập viện. Tôi biết quý vị ở đây cũng không giàu có gì… Sư bà chỉ nói được như vậy. Những người nghèo khó lại có trái tim nhạy cảm, họ hiểu ngay điều sư bà muốn nói và việc cần làm. Thế là chiếc vung nồi cháo từ thiện biến thành thùng công đức… Vừa lúc đó gã xe ôm trở về, mặt mướt mồ hôi. Gã đã cầm được chiếc xe gắn máy là cần câu cơm của gia đình, phải năn nỉ mãi mới được triệu rưỡi, cộng với số tiền của gã, của cô gái và lòng hảo tâm của nhiều người nghèo, may quá được hơn hai triệu ! Đủ ứng tiền nhập viện cho thằng bé. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi quây quần bên nhau ở góc sân chia nhau húp những bát cháo từ thiện. Bỗng cô y tá xăm xăm đi tới nói với gã xe ôm: – Thằng bé cần phải tiếp máu. Nhóm máu O… – Trời - Gã xe ôm thốt lên. Thẫn thờ đặt bát cháo đang húp dở xuống nền gạch… Bầu không khí như chết lặng trước tình huống bất ngờ. Cô gái điếm bỗng lên tiếng: – Máu O à? Tôi nhóm máu O… Nói xong, cô nhanh chóng theo y tá vào phòng hiến máu. Gã xe ôm cũng vội vã bước theo… Nửa giờ sau gã xe ôm dìu cô gái điếm ra. Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hé nở nụ cười...! * * *
Thân hèn nhưng Tâm Phật - đáng chân quý. Cũng chẳng chê trách được những người đang làm nhiệm vụ, họ cũng vì quy định, quy chế nơi làm việc mà làm. Sai họ phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình. Chỉ tiếc là bài viết không thêm chút tình thương của y, bác sĩ vào cho cậu bé ( đóng góp 1 chút ít, góp phần viện phí ), nếu có thì thấy xã hội sẽ tích cực hơn.
Đó mới là điều đáng bàn đệ à. Ngành y có 5 điều bác Hồ dạy thực hiện làm hết đã tuyệt vời lắm. Và chữ cao cả nhất đó là "TÂM".
Lời thề Hippocrates Một bản thảo của lời thề, thế kỷ 12, Byzantine. Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp. Người ta cho rằng Hippocrates (được coi là cha đẻ của Y học phương Tây) hoặc một đệ tử của ông chính là tác giả của lời thề này.[1] Nó được viết bằng tiếng vùng Ionia của Hy Lạp cổ đại (cuối thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên).[2] Học giả cổ điển Ludwig Edelstein đã cho rằng các lời tuyên thệ này được viết bởi các môn sinh phái Pythagore, tuy nhiên thuyết này đã bị nghi ngờ do thiếu bằng chứng xác thực.[3] Lời thề gốcSửa đổi „Ὄμνυμι Ἀπόλλωνα ἰητρὸν, καὶ Ἀσκληπιὸν, καὶ Ὑγείαν, καὶ Πανάκειαν, καὶ θεοὺς πάντας τε καὶ πάσας, ἵστορας ποιεύμενος, ἐπιτελέα ποιήσειν κατὰ δύναμιν καὶ κρίσιν ἐμὴν ὅρκον τόνδε καὶ ξυγγραφὴν τήνδε. Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước Æsculapius thần y học, trước thần Hygieia và Panacea, và trước sự chứng giám của tất cả các nam nữ thiên thần, là tôi sẽ đem hết sức lực và khả năng để làm trọn lời thề và lời cam kết sau đây: Ἡγήσασθαι μὲν τὸν διδάξαντά με τὴν τέχνην ταύτην ἴσα γενέτῃσιν ἐμοῖσι, καὶ βίου κοινώσασθαι, καὶ χρεῶν χρηίζοντι μετάδοσιν ποιήσασθαι, καὶ γένος τὸ ἐξ ωὐτέου ἀδελφοῖς ἴσον ἐπικρινέειν ἄῤῥεσι, καὶ διδάξειν τὴν τέχνην ταύτην, ἢν χρηίζωσι μανθάνειν, ἄνευ μισθοῦ καὶ ξυγγραφῆς, παραγγελίης τε καὶ ἀκροήσιος καὶ τῆς λοιπῆς ἁπάσης μαθήσιος μετάδοσιν ποιήσασθαι υἱοῖσί τε ἐμοῖσι, καὶ τοῖσι τοῦ ἐμὲ διδάξαντος, καὶ μαθηταῖσι συγγεγραμμένοισί τε καὶ ὡρκισμένοις νόμῳ ἰητρικῷ, ἄλλῳ δὲ οὐδενί. Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc thân sinh ra tôi. Tôi sẽ chia sẻ với các vị đó của cải của tôi, và khi cần tôi sẽ đáp ứng những nhu cầu của các vị đó. Tôi sẽ coi con của thầy như anh em ruột thịt của tôi, và nếu họ muốn học nghề y thì tôi sẽ dạy cho họ không lấy tiền công mà cũng không giấu nghề. Tôi sẽ truyền đạt cho họ những nguyên lý, những bài học truyền miệng và tất cả vốn hiểu biết của tôi cho các con tôi, các con của các thầy dạy tôi và cho tất cả các môn đệ cùng gắn bó bởi một lời cam kết và một lời thề đúng với Y luật mà không truyền cho một ai khác. Διαιτήμασί τε χρήσομαι ἐπ' ὠφελείῃ καμνόντων κατὰ δύναμιν καὶ κρίσιν ἐμὴν, ἐπὶ δηλήσει δὲ καὶ ἀδικίῃ εἴρξειν. Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công. Οὐ δώσω δὲ οὐδὲ φάρμακον οὐδενὶ αἰτηθεὶς θανάσιμον, οὐδὲ ὑφηγήσομαι ξυμβουλίην τοιήνδε. Ὁμοίως δὲ οὐδὲ γυναικὶ πεσσὸν φθόριον δώσω. Ἁγνῶς δὲ καὶ ὁσίως διατηρήσω βίον τὸν ἐμὸν καὶ τέχνην τὴν ἐμήν. Tôi sẽ không trao thuốc độc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ yêu cầu và cũng không tự mình gợi ý cho họ; cũng như vậy, tôi cũng sẽ không trao cho bất cứ người phụ nữ nào những thuốc gây sẩy thai. Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết. Οὐ τεμέω δὲ οὐδὲ μὴν λιθιῶντας, ἐκχωρήσω δὲ ἐργάτῃσιν ἀνδράσι πρήξιος τῆσδε. Tôi sẽ không thực hiện những phẫu thuật cắt sỏi mà dành công việc đó cho những người chuyên. Ἐς οἰκίας δὲ ὁκόσας ἂν ἐσίω, ἐσελεύσομαι ἐπ' ὠφελείῃ καμνόντων, ἐκτὸς ἐὼν πάσης ἀδικίης ἑκουσίης καὶ φθορίης, τῆς τε ἄλλης καὶ ἀφροδισίων ἔργων ἐπί τε γυναικείων σωμάτων καὶ ἀνδρῴων, ἐλευθέρων τε καὶ δούλων. Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh, tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu niên tự do hay nô lệ. Ἃ δ' ἂν ἐν θεραπείῃ ἢ ἴδω, ἢ ἀκούσω, ἢ καὶ ἄνευ θεραπηίης κατὰ βίον ἀνθρώπων, ἃ μὴ χρή ποτε ἐκλαλέεσθαι ἔξω, σιγήσομαι, ἄῤῥητα ἡγεύμενος εἶναι τὰ τοιαῦτα. Dù tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả ngoài lúc hành nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ cần để lộ ra và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ. Ὅρκον μὲν οὖν μοι τόνδε ἐπιτελέα ποιέοντι, καὶ μὴ ξυγχέοντι, εἴη ἐπαύρασθαι καὶ βίου καὶ τέχνης δοξαζομένῳ παρὰ πᾶσιν ἀνθρώποις ἐς τὸν αἰεὶ χρόνον. Παραβαίνοντι δὲ καὶ ἐπιορκοῦντι, τἀναντία τουτέων." Nếu tôi làm trọn lời thề này và không có gì vi phạm tôi sẽ được hưởng một cuộc sống sung sướng và sẽ được hành nghề trong sự quý trọng mãi mãi của mọi người. Nếu tôi vi phạm lời thề này hay tôi tự phản bội, thì tôi sẽ phải chịu một số phận khổ sở ngược lại. Phiên bản hiện đạiSửa đổi Lời thề này được viết vào năm 1964 bởi Louis Lasagna, Hiệu trưởng của Trường Y khoa tại Đại học Tufts, và được sử dụng trong nhiều trường y khoa ngày nay. Tôi thề phải thực hiện, đến hết khả năng và sự phán đoán của tôi, giao ước này:... Tôi sẽ tôn trọng những thành quả khoa học của các thầy thuốc đi trước, và sẵn sàng chia sẻ kiến thức của mình cho những người tiếp nối. Tôi sẽ ứng dụng, vì lợi ích của người bệnh, tất cả các biện pháp khi cần thiết, tránh sa vào việc điều trị thái quá và điều trị theo chủ nghĩa hư vô. Tôi sẽ luôn nhớ rằng nghệ thuật của việc chữa bệnh hay của khoa học, cần sự ấm áp, cảm thông, và sự hiểu biết, điều đó có thể lớn hơn con dao của bác sĩ phẫu thuật hoặc thuốc của người dược sĩ. Tôi sẽ không xấu hổ khi nói rằng "Tôi không biết", cũng sẽ không ngần ngại tham vấn ý kiến của các đồng nghiệp khi các kỹ năng của họ cần thiết cho việc phục hồi của bệnh nhân. Tôi sẽ tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân, không được tiết lộ các vấn đề của họ. Quan trọng hơn, tôi không thể quyết định được sự sống và cái chết. Trên hết, tôi không thể đóng vai trò của Chúa trời. Tôi sẽ luôn nhớ rằng mình không phải điều trị một cơn sốt, hay sự phát triển của khối u, mà là đang điều trị một người đang mắc bệnh, tình trạng bệnh có thể ảnh hưởng đến gia đình người đó và sự ổn định của nền kinh tế. Trách nhiệm của tôi bao gồm những vấn đề liên quan, để chăm sóc đầy đủ cho người bệnh. Tôi sẽ tìm mọi cách để phòng bệnh bất cứ khi nào tôi có thể nhưng tôi sẽ luôn luôn tìm kiếm một phương hướng chữa cho tất cả các bệnh. Tôi luôn nhớ rằng mình vẫn là một thành viên của xã hội, với những nghĩa vụ đặc biệt cho đồng bào của tôi, tâm trí và thể xác tôi cũng như các bệnh tật. Nếu tôi không vi phạm lời thề này, tôi sẽ được tận hưởng cuộc sống mỹ mãn, được tôn trọng khi còn sống và nhớ đến mãi về sau. Tôi sẽ luôn làm việc để giữ gìn các truyền thống của điều mà tôi đã chọn và tôi sẽ có thể trải nghiệm niềm vui của việc cứu chữa những người tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi. Các lời thề tương đươngSửa đổi Trong khung cảnh hiện đại, lời thề Hippocrates đã bị bỏ, thay đổi hay thay thế bằng các lời thề phản ảnh giá trị văn hóa và xã hội ngày nay, nhất là tại các trường y khoa phương Tây. Lời thề Hippocrates cũng đã được đổi mới dựa theo Tuyên ngôn Geneva. Hội đồng Y khoa (General Medical Council) của Anh đã có một hướng dẫn rõ cho các thành viên của họ trong các tài liệu sau Duties of a doctor và Good Medical Practice (tiếng Anh). Mười hai điều Quy định về Y đứcSửa đổi 12 điều Y đức là Tiêu chuẩn đạo đức của người làm công tác y tế được ban hành kèm theo quyết định số: 20881BYT-QĐ ngày 06 tháng 11 nǎm 1996 của Bộ trưởng Bộ Y tế. Nội dung của các điều này gồm: Chǎm sóc sức khoẻ cho mọi người là nghề cao quý. Khi đã tự nguyện đứng trong hàng ngũ y tế phải nghiêm túc thực hiện lời dạy của Bác Hồ. Phải có lương tâm và trách nhiệm cao, hết lòng yêu nghề, luôn rèn luyện nâng cao phẩm chất đạo đức của thầy thuốc. Không ngừng học tập và tích cực nghiên cứu khoa học để nâng cao trình độ chuyên môn. Sẵn sàng vượt qua mọi khó khǎn gian khổ vì sự nghiệp chǎm sóc và bảo vệ sức khỏe nhân dân. Tôn trọng pháp luật và thực hiện nghiêm túc các quy chế chuyên môn. Không được sử dụng người bệnh làm thực nghiệm cho những phương pháp chẩn đoán, điều trị, nghiên cứu khoa học khi chưa được phép của Bộ Y tế và sự chấp nhận của người bệnh. Tôn trọng quyền được khám bệnh, chữa bệnh của nhân dân. Tôn trọng những bí mật riêng tư của người bệnh; khi thǎm khám, chǎm sóc cần bảo đảm kín đáo và lịch sự. Quan tâm đến những người bệnh trong diện chính sách ưu đãi xã hội. Không được phân biệt đối xử với người bệnh. Không được có thái độ ban ơn, lạm dụng nghề nghiệp và gây phiền hà cho người bệnh. Phải trung thực khi thanh toán các chi phí khám bệnh, chữa bệnh. Khi tiếp xúc với người bệnh và gia đình họ, luôn có thái độ niềm nở, tận tình; trang phục phải chỉnh tề, sạch sẽ để tạo niềm tin cho người bệnh. Phải giải thích tình hình bệnh tật cho người bệnh và gia đình họ hiểu để cùng hợp tác điều trị; phổ biến cho họ về chế độ, chính sách, quyền lợi và nghĩa vụ của người bệnh; động viên an ủi, khuyến khích người bệnh điều trị, tập luyện để chóng hồi phục. Trong trường hợp bệnh nặng hoặc tiên lượng xấu cũng phải hết lòng cứu chữa và chǎm sóc đến cùng, đồng thời thông báo cho gia đình người bệnh biết. Khi cấp cứu phải khẩn trương chẩn đoán, xử trí kịp thời không được đùn đẩy người bệnh. Kê đơn phải phù hợp với chẩn đoán và bảo đảm sử dụng thuốc hợp lý an toàn; không vì lợi ích cá nhân mà giao cho người bệnh thuốc kém phẩm chất, thuốc không đúng với yêu cầu và mức độ bệnh. Không được rời bỏ vị trí trong khi làm nhiệm vụ, theo dõi và xử trí kịp thời các diễn biến của người bệnh. Khi người bệnh ra viện phải dặn dò chu đáo, hướng dẫn họ tiếp tục điều trị, tự chǎm sóc và giữ gìn sức khỏe. Khi người bệnh tử vong, phải thông cảm sâu sắc, chia buồn và hướng dẫn, giúp đỡ gia đình họ làm các thủ tục cần thiết. Thật thà, đoàn kết tôn trọng đồng nghiệp, kính trọng các bậc thầy, sẵn sàng truyền thụ kiến thức, học hỏi kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn nhau. Khi bản thân có thiếu sót, phải tự giác nhận trách nhiệm về mình, không đổ lỗi cho đồng nghiệp, cho tuyến trước. Hăng hái tham gia công tác tuyên truyền giáo dục sức khỏe, phòng chống dịch bệnh, cứu chữa người bị nạn, ốm đau tại cộng đồng; gương mẫu thực hiện nếp sống vệ sinh, giữ gìn môi trường trong sạch. Lời tuyên thệ của người thầy thuốc (trước 1975)Sửa đổi Trước đấng tối cao mà tôi tin tưởng. Trước các Y tổ của thế giới và Việt Nam Hippocrates và Hải Thượng Lãn Ông. Trước các thầy và các bạn đồng môn đã gây dựng y-nghiệp cho tôi. Trước các bậc sinh thành ra tôi. Và nhất là trước lương tâm chức nghiệp của chính tôi. Tôi xin tuyên thệ Coi nghề thầy thuốc mà tôi đã tự chọn như một con đường cứu người và giúp đời, chứ không xem như một phương tiện thương mại, Trong khi hành nghề, tôi chỉ dùng mọi hiểu biết về người bệnh để phục vụ Y - đạo, Vì tình yêu tổ quốc, tôi sẽ cố phát triển những sắc thái đặc biệt của nền y học Việt Nam, Vì tình yêu thương nhân loại, tôi sẽ cứu tất cả mọi người và truyền nghề cho bất cứ những ai có khả năng và thiện chí, Vì tôn trọng sinh mạng của người bệnh và tư tưởng cao đẹp của nghề thầy thuốc, tôi sẽ phải học hỏi và nghiên cứu trọn đời, Hôm nay chỉ mới là bắt đầu. Qui ước đạo đức ngành y của Hiệp hội Y khoa Thế giới (World Medical Association)Sửa đổi Nhiệm vụ chung của người thầy thuốcSửa đổi 1. Thực hành nghề nghiệp và duy trì chuẩn mực chuyên môn ở mức độ cao nhất.[4] 2. Tôn trọng quyền của bệnh nhân chấp nhận hay bác bỏ đề nghị của thầy thuốc. 3. Không để cho phán xét cá nhân bị chi phối bởi quyền lợi cá nhân hay phân biệt đối xử. 4. Hết lòng trong việc cung cấp dịch vụ chuyên môn cho bệnh nhân. 5. Hành xử thành thật với bệnh nhân và đồng nghiệp. Báo cáo cho giới chức có trách nhiệm biết những thầy thuốc thiếu y đức hoặc bất tài hoặc có hành vi lừa đảo. 6. Không thuyên chuyển bệnh nhân hoặc ra toa thuốc để hưởng lợi ích tài chính hay quà cáp. 7.Tôn trọng quyền và sự lựa chọn của bệnh nhân. 8. Có trách nhiệm giáo dục công chúng về những khám phá mới trong y học, nhưng cần phải cẩn thận trong việc áp dụng các phương pháp còn trong vòng thử nghiệm. 9. Cố gắng sử dụng tài nguyên y tế một cách sáng suốt nhằm đem lại lợi ích cho bệnh nhân và cộng đồng. 10.Tìm người điều trị nếu mình mắc bệnh. 11.Tôn trọng các chuẩn mực đạo đức địa phương và quốc gia. Nhiệm vụ chung của người thầy thuốc đối với bệnh nhânSửa đổi 12. Tôn trọng sinh mạng của con người. 13. Hành động vì lợi ích của bệnh nhân. 14. Tuyệt đối trung thành với bệnh nhân. Bất cứ khi nào phương pháp điều trị hay xét nghiệm ngoài khả năng của mình, người thầy thuốc phải giới thiệu đến một chuyên gia khác. 15. Tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân. Không tiết lộ bất cứ thông tin nào về bệnh nhân cho bất cứ ai, nếu không có sự đồng thuận của bệnh nhân. 16. Cung cấp dịch vụ chăm sóc trong trường hợp khẩn cấp. 17. Không quan hệ tình dục với bệnh nhân. Không lợi dụng mối quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân.