Angel, Angel Beautiful Angel Who lives in heaven How is your life? Are you happy Or do you cry at night Angel, Angel sorrowful Angel I wanted to say goodbye You left me alone All I could say is... Goodnight Angel, Angel Lonely Angel Laying in the dark Missing the one you love And having a lonely life Angel, Angel Crying Angel Please do not cry Be happy And live your life
My angel I met someone somewhere out there, One angel, with eyes that dare, I saw her sent from the sky, Oh, she’s an angel, an angel of a butterfly, Dark angel, cricket angel, my only angel, You had no idea what is heaven and what is hell, Gazing into your brown eyes when we first met, Wow, I knew then, you were a heaven sent, Dark angel, you are a light angel, You lighted my path when dark days prevail, Now I know, you didn’t walk away, Stay with me, is all I pray, Dark angel, oh my angel, Cover me, fly beside me, I love you, I need you with me, All I wanted is only you and me.
My Angel My sweet beautiful angel. Sent to me from above. I am so grateful to have found you, and I give you all my love. You must have come from heaven, because you have pretty little angel eyes. When you gaze at me with them, my heart begins to fly. Your sweet angelic voice, continuously rings in my ears. With you by my side, there is nothing I fear. Whenever we are together, You shine with a heavenly glow. Your beautiful angel face, raises me up from feeling low. Yes, heaven is missing an angel, because you are here with me. You're my sweet, beautiful angel, and I'll love you for eternity!
Hai nửa mặt nạ và nhúm tro tàn Đèn tắt dần. Người đàn ông bước ra khỏi cửa tiệm. Nơi góc tối, có hai chiếc mặt nạ dựng đứng trên kệ tủ. Một đen. Và một trắng. Đen có gương mặt cười. Còn Trắng thì không. - Mặt nạ đen: Ông chủ quên chúng ta rồi! - Mặt nạ trắng: Vì ta đã quá cũ! Đáng thương cho 2 chiếc mặt nạ kia, bị lãng quên trong góc khuất. Chúng nằm đó, bụi phủ dày. - Còn nhớ khi xưa ông chủ nói gì ko? – Đen cất tiếng. Trắng lắc đầu. - Ông ấy nói rằng ông chỉ thích hai màu trắng đen. Vì chúng đối lập. Ông ghét màu xám. Bởi nó mù mờ. Không lối thoát. Xám = trắng đen. - Vậy mà giờ đây…. – Trắng thở dài, nhìn xuống dãy kệ phía dưới, nơi những chiếc mặt nạ xám được xếp chồng lên nhau, nhiều vô kể. - Ông ấy xem chúng như con. - Vì chúng mang lại cho ông ta tiền. - Chỉ thế thôi – Đen lắc đầu. Con người mà, hôm nay thế này, mai thế khác! Chỉ thế thôi. Đen cười. Nụ cười nhạt thếch khuấy nhẹ màn đêm. Một chút xót xa trong bóng tối. Thở dài. Lặng thinh. Rồi đến ngày kia, chợt chúng nảy ra một ý tưởng. Mong muốn được đổi thay. Táo bạo và liều lĩnh. Đêm hôm đó, khi cửa tiệm tắt đèn, mọi vật chìm trong giấc ngủ say, Đen và Trắng cùng nhau lẻn xuống xưởng, mé bên hông nhà. Chúng trèo lên và lách qua khe cửa. Tìm đến chiếc máy cưa. Đen vặn núm công tắc khởi động, tiếng máy cưa kêu lên rèn rẹt. - Sẵn sàng chưa? – Đen hỏi. - Sẵn sàng – Trắng gật đầu. Không chần chừ, Đen lăn mình vào chiếc lưỡi cưa bén ngót đang quay xoành xoạch, Trắng cũng tiếp bước theo sau. Chúng cưa đôi mình ra và tự ghép lại với nhau bằng một mảng keo dính. Keo tràn đầy ra mép. Một chiếc mặt nạ mới được hình thành, từ hai nửa Đen Trắng. Vụng về và xấu xí. Rồi chúng cố gắng len lỏi ra phía ngoài, nơi cửa hiệu trưng bày những loại mặt nạ đắt tiền nhất. Đen trắng nằm đó. Đợi chờ. Mong muốn được đổi thay. - Hi vọng sẽ có người mua chúng ta! – Trắng nói, đâu đó như lời van xin mơ hồ. Thốt lên trong tuyệt vọng. - Có hối hận không? – Đen nhìn sang. - Không! - Nhỡ may không ai thèm mua chúng ta, thì có hối hận không? - Không! – Vẫn câu trả lời đó, Trắng cười. Mãn nguyện. Sáng hôm sau, cửa hàng mở cửa. Chủ tiệm không nhìn thấy chúng bởi chúng bị khuất sau những chiếc mặt nạ khác. Cho đến khi, một em bé khóc toáng lên vì sợ hãi. - Mẹ ơi cái mặt nạ này khiếp quá! Rồi mọi người phát hiện ra, ai cũng hoảng sợ. Họ bảo rằng đó là chiếc mặt nạ quỷ. Trông nó gớm giếc và méo mó đến lạ. Bởi hai mảnh ghép ấy không tương đồng. Đen và Trắng mãi mãi không thể tương đồng. Ông chủ cầm nó trên tay. Trong thoáng chốc, ông nhận ra chúng. Ông nhận ra nó được làm từ hai chiếc mặt nạ cũ mà ông đã xếp xó từ lâu. Đen nhận thấy điều đó nơi ánh mắt ông ta và sáng lên niềm hi vọng. - Hi vọng ông ấy nhận ra mình! - Trắng Đen mừng rỡ. Ông chủ ậm ừ trong vài giây. Và ông nói: - Chúng hỏng rồi! Bỏ vào lò đi! Rồi ông thảy chúng vào tay bọn thợ. Ngỡ ngàng. Lặng im. Vết cưa hôm qua dường như giờ đây mới giấy lên, buốt đau và nhức nhối. Tổn thương. Mong muốn được đổi thay. Vô nghĩa. - Hối hận không? – Trắng hỏi, nước mắt nó ứa ra trên nửa khuôn mặt kì dị. - Không! Chỉ có điều…. - ??? - Đau quá! Đen cười khì trong nỗi đắng cay ê chề. Tiếc nuối chẳng bao nhiêu. Nhưng xót xa thật nhiều. Rồi anh thợ quẳng chúng vào lò lửa. Trắng chỉ kịp hét lên: Con người!!!! Tiếng lửa phừng phực. Thiêu rụi. Nửa tiếng sau, chúng trở thành một nhúm tro tàn. Màu xám. Trắng đen. Mù mờ. Không kết quả. Chờ đợi mỏng manh trong niềm hy vọng yếu ớt, mong rằng ông chủ sẽ nhận ra. Vẫn là nó. Mong muốn được đổi thay. Không thành. Một kết thúc. Đáng vui hay đáng buồn? Vui vì đã dám hy sinh, đánh đổi bản thân chỉ để thỏa niềm khát khao được thực hiện điều mình mơ ước… Hay buồn vì sau tất cả những đánh đổi kia, chúng chỉ còn lại là một nhúm tro tàn…? Xám đen. Mù mịt. Không lối thoát. Cái giá phải trả ấy, liệu có đắt quákhông ??? P/s: Bạn àh ! Trò chơi đánh đổi không bao giờ nhân nhượng. Chúng ta chỉ có hai chọn lựa: hoặc mất, hoặc còn. Vậy nên hãy cẩn trọng và đắn đo hơn trong từng suy nghĩ, hành động của mình nhé! Bởi mọi thứ đều có cái giá của chúng đấy! Cái giá phải trả! Hai nửa mặt nạ và nhúm tro tàn...
Careless Whisper I feel so unsure, As I take your hand and lead you to the dance floor. As the music dies... Something in your eyes, Calls to mind a silver screen, And all its sad goodbyes. CHORUS I'm never gonna dance again, Guilty feet have got no rhythm. Though it's easy to pretend, I know you're not a fool. I should have known better than to cheat a friend, And waste a chance that I'd been given. So I'm never gonna dance again, The way I danced with you. Time can never mend, The careless whisper of a good friend. To the heart and mind, ignorance is kind There's no comfort in the truth, Pain is all you'll find. REPEAT CHORUS What am I without your love? Tonite the music seems so loud, I wish that we could lose this crowd. Maybe it's better this way, We'd hurt each other with the things we want to say. We could have been so good together, We could have lived this dance forever... But now, who's gonna dance with me? Please stay. (Alternatively): And now it's never gonna be That way... REPEAT CHORUS Now that you're gone... Now that you're gone... Now that you're gone... Was what I did so wrong? So wrong that you had to leave me alone?
Mọi điều với anh sao quá mơ hồ Nắm đôi tay bước lên sàn nhảy Âm nhạc dường như đang tàn phai Mọi điều trông thấy nơi hàng mi Lại khiến anh nhớ về màn bạc Mọi thứ thật buồn khi chia ly Anh không bao giờ còn nhảy nữa Nơi gót chân tội lỗi chẳng thể nào Còn theo kịp vần điệu diết da Dẫu anh vờ như chưa hề biết Hẳn em đã không còn ngây ngô Sẽ tốt hơn khi dối lừa bản thân Để rồi gắng trở thành bạn em Không màn đến những điều được trao Anh sẽ không bao giờ nhảy nữa Không còn nữa, được nhảy cùng em Thời gian không thể nào trở lại Lời vụng về nơi bạn tri âm Gửi đến con tim và tâm hồn Hững hờ có khi lại là tốt Hơn cả sự thật lắm phủ phàng Sau những điều em từng trông thấy Mọi điều xen lẫn nỗi đắng cay Giờ đây, anh sẽ ra sao đây Khi con tim lấp đầy trống vắng? Đêm nay tiếng nhạc mãi ngân vang Hay lòng anh đang phải gào khóc Anh chỉ muốn thầm nguyện ước sao Không phải đứng trước đám đông này Có thể điều đó sẽ tốt hơn Khi những lời nói vô tình trao Khiến ta tổn thương đến nhau Đôi ta lẽ ra sống bên nhau Những vũ điệu đam mê còn mãi Nhưng giờ đây, ai nhảy cùng anh? Xin em, hãy quay bước về bên Giờ đây hẳn mọi điều đã hết Chẳng thể nào nữa, phải không em Như ngày xưa đôi ta có nhau... Giờ đây em quay bước rời xa... Giờ đây em quay bước rời xa... Giờ đây em quay bước rời xa... Giờ đây em quay bước rời xa... Anh đã làm điều gì sai sao? Khiến em phải bỏ anh cô quạnh...
Nhạc sĩ Lam Phương: Đời là vạn ngày sầu Những bi kịch của một thế hệ thanh niên trí thức miền Nam trong giai đoạn chuyển giao lịch sử (1954 – 1975) đầy bức bối tù túng như thể bị cầm tù, bị tước đoạt tự do, hạnh phúc đã làm nên một diện mạo âm nhạc Việt Nam vô cùng sôi động và đa sắc. Lam Phương là một trong những nhạc sĩ như thế, người nhạc sĩ của niềm đau, thương tích trái tim và một gia tài ca khúc ẩn mình nằm sâu trong “kỷ nguyên bóng tối”. Trong số tất cả những nhạc sĩ đứng ở trên đỉnh cao danh vọng của Tân nhạc Việt Nam giai đoạn 1954 – 1975 như Từ Công Phụng, Ngô Thụy Miên hay Vũ Thành An... có lẽ nhạc sĩ Lam Phương chênh vênh, long đong và lận đận hơn hết thảy. Suốt cuộc đời nhạc sĩ tài hoa này chỉ ngập trong vùng trời thương đau, nước mắt, chia ly và nỗi buồn. Nỗi buồn theo Lam Phương từ lúc ông mới chạm ngõ bình minh cuộc đời cho tới khi tựa ngọn đèn leo lắt tắt dần trước gió. Nhạc sĩ Lam Phương (áo trắng) trong một ngày vui cùng bạn hữu 15 tuổi đã khắc khoải và nặng nợ với duyên phận tình yêu Nhạc sĩ Lam Phương tên thật là Lâm Đình Phùng, sinh ngày 20/03/1937 tại Rạch Giá Kiên Giang. Nội tổ của ông chính là người Hoa, bỏ xứ lênh đênh sang Việt Nam lập nghiệp. Đời ông nội của ông đã bắt đầu lai dòng máu Việt và đến bố ông thì vẻ ngoài chẳng còn chút gì sót lại của bóng dáng của người gốc Hoa nữa. Lam Phương sinh trưởng trong một gia đình nghèo khó có sáu anh em, ông là anh cả. Bố đã rời bỏ gia đình theo người đàn bà khác từ khi Lam Phương còn rất bé. Thậm chí, ông không nhớ nổi mặt cha vì lớn lên chỉ biết có mẹ. Cả thời thơ ấu của Lam Phương chìm ngập trong thiếu thốn, khó khăn và vất vả. Mẹ ông, người đàn bà tảo tần sớm khuya, người nuôi dưỡng cảm xúc, giúp ông viết trọn rất nhiều những ca khúc hay và là người mà mỗi khi Lam Phương nhắc đến đều không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi đã một tay chăm lo cho cả đại gia đình. “Tôi thương má tôi lắm. Má tôi là một người đàn bà quê mùa nhưng mà thực lòng thương tôi lắm. Con trai lớn mà! Má tôi chỉ cần nói một câu thôi mà tôi đã ráng làm muốn chết luôn”, ông nhớ về má mình trong hồi ức ấm áp bồi hồi. Mười tuổi, Lam Phương giã từ mái nhà tranh xơ xác nơi vùng quê nghèo, lên Sài Gòn làm thuê kiếm tiền phụ giúp mẹ nuôi các em. Ông ở trong khu lao động tối tăm, hàng ngày làm thuê, làm mướn tất cả các nghề để có tiền đi học và gửi về cho mẹ. Đây cũng chính là thời điểm Lam Phương phát hiện mình có một đam mê, tình yêu mãnh liệt và nhạc cảm tuyệt vời. Ông tự mua sách vở chong đèn mày mò học nhạc sau giờ đi làm. Rồi được hai nhạc sĩ Hoàng Lan và Lê Thương truyền nghề. Bút hiệu Lam Phương được ông sử dụng cho sáng tác ca khúc đầu tay Chiều thu ấy (khi ông 15 tuổi) cho tới những nhạc phẩm cuối cùng trong đời. Theo cách lý giải của ông, nó rất giản dị và bắt nguồn từ chính tên thật của mình. Lâm Đình Phùng gần như chỉ lấy họ và tên của mình để ghép thành hai từ: Lam Phương. Chính từ cái tên gợi sự nhẹ nhàng ấy, Tân nhạc Việt Nam có một tên tuổi gắn với 217 nhạc khúc (theo thống kê của Thời báo Canada) với nhiều chủ đề, đồng hành cùng nhiều thăng trầm của dân tộc và thời cuộc. Nói về ca khúc Chiều thu ấy, Lam Phương coi nó như một hộp âm kỷ niệm suốt đời không thể nào quên. Ít ai có thể tượng tượng một cậu bé 15 tuổi, độ tuổi còn đầy mộng mơ, hồn nhiên và rất con trẻ lại có thể khắc khoải và nặng nợ với duyên phận tình yêu đến vậy. Một tình khúc với lời ca khúc triết, đầy suy tư. Sau đó, nó đã được những ca sỹ nổi tiếng nhất của Tân nhạc Việt Nam thời kỳ đó thể hiện như Bích Thủy, Túy Hồng. Lúc này, Lam Phương đã có một quyết định- theo ông là liều lĩnh nhất trong cuộc đời thanh niên đó là vay mượn bạn bè khắp nơi được 600 đồng (khi đó rất lớn) để tự in bản nhạc rồi thuê xe lam chở đi giao ở các quầy hàng bán lẻ khắp Sài Gòn. Tuy cũng gỡ gạc được vốn nhưng Chiều thu ấy vẫn chưa phải là cú nổ đột phá để đưa Lam Phương chính thức có một tấm vé bước chân vào thiên đường Tân nhạc. Nhạc sĩ Lam Phương Những bản nhạc tựa nửa hồn thương đau 1955, sau ba năm âm thầm và tự mình làm dày kiến thức âm nhạc, Lam Phương mới bắt đầu trở lại và lần này là sự trở lại đầy mạnh mẽ với một sức sáng tạo thần kỳ. Ông tung ra một số ca khúc làm nổ tung các sân khấu dành cho sinh viên, học sinh và nổi đình nổi đám tại khắp các hang cùng ngõ hẻm Sài thành. Kiếp nghèo, Chuyến đò vĩ tuyến, Nhạc rừng khuya, Trăng thanh bình, Nắng đẹp miền Nam, Khúc ca ngày mưa…lần lượt được háo hức đón nhận và tung hô như một hiện tượng độc đáo trên bầu trời Tân nhạc khi ấy. Đặc biệt với ca khúc Kiếp nghèo tựa tiếng lòng Lam Phương mà ngân vang đồng điệu với hàng triệu trái tim sống cảnh túng quẫn, thiếu thốn khi đó “Mưa chẳng yêu kiếp sống mong manh”. Ca khúc này được ông coi như một phiên bản tâm trạng, tham chiếu mọi ngõ ngách sâu kín nhất trong trạng thái cô đơn, bất lực trước đời sống hiện thực của ông khi đó: “Tôi sáng tác Kiếp nghèo trong hoàn cảnh thật. Đó là một đêm mưa rất to, tôi đạp xe đi lang thang trong đêm, đi mãi mà không nhìn thấy bất cứ một ngôi nhà nào để chạy vào xin nhờ trú mưa. Lúc đó, tôi thấy mình thật cô đơn, thấy mình bé nhỏ và hình như bị đời ruồng rẫy đến vô tình. Tôi đi mãi cho tới khi về nhà, không kịp thay quần áo, ôm cây đàn và cứ thế viết về Kiếp nghèo, về phận bạc của mình”. 17 tuổi với Kiếp nghèo, Lam Phương thấm thía mọi cay đắng và những cơ cực mà mình và gia đình đang phải chịu đựng. Dường như, đời ông lúc nào cũng nằm sẵn trong vòng lẩn quẩn tối đen, niềm vui thì ít mà nỗi buồn thì nhiều. Nói như Lam Phương nó cũng gần tương tự ngọn đèn khuya thỉnh thoảng lóe lên trong tim rồi lại tắt và mịt mùng trong màn đêm vô tận Thứ âm nhạc bình dân, mộc mạc được viết từ trải nghiệm cá nhân và hòa vào với bộn bề của không khí thời đại đã trở thành tiếng ca mãnh liệt đến với đông đảo trái tim mọi người yêu nhạc. Nhạc của Lam Phương có độ phủ rộng rãi, là lời đầu môi của nhiều bạn trẻ theo suốt dọc dài đất nước. Ở đâu, nhất là trong các trường học, người ta cũng cho học sinh, sinh viên hát nhạc Lam Phương. Những bài đồng ca tươi vui, lành mạnh, đầy hào sảng như Nắng đẹp miền Nam hay Khúc ca ngày mưa có thể coi là những sáng tác cởi mở của ông. Ở giai đoạn đầu trong cuộc đời Lam Phương dù không ít hơi thở bi ai thì vẫn như một lời tuyên thệ có giá trị về vẻ đẹp quê hương và niềm tin chiến thắng vào một ngày đất nước được toàn vẹn thanh bình. Trong dáng hình của những ca khúc ngập tràn hơi thở thời đại ấy, người ta vẫn phác họa được chân dung của một kẻ sĩ nhìn đời bằng nửa hồn thương đau, nửa hồn lạc quan, trong sáng Hồn nhạc là thứ trời cho Chính cuộc đời đầy bóng tối không có nhiều tia sáng ấy lại trở thành một động lực sống mãnh liệt thôi thúc Lam Phương viết nhạc. Giữa lúc phong trào phản chiến, lối sống Hippie và dòng nghệ thuật hiện sinh phát triển như vũ bão với nhiều tác phẩm đầy ắp tiếng thở than, chỉ toàn một màu tro bụi thì âm nhạc Lam Phương lại đi trở ngược những nguyên tắc và giá trị đầy khinh bạc cuộc đời ấy. Buồn lượm vào đời từ nhỏ, nhưng nếu nghe kỹ các tác phẩm mà ông viết vẫn thấy một tin yêu, một dấu vết của những khao khát hồi sinh trong đời. Sau này, nhắc đến kỷ niệm đi học nhạc của mình, Lam Phương vẫn bùi ngùi: “Tôi vẫn không bao giờ quên câu mà ông thầy Lê Thương nói với mình khi buổi đầu tiên bước vào lớp học nhạc: “Anh có thể dạy cho em tất cả kỹ thuật nhưng hồn nhạc thứ trời cho thì anh không dạy được. Cái này chỉ phụ thuộc vào em” . “Buồn vì trời mưa hay vì bão trong tim?”- Câu hát trong nhạc khúc của ông từng được đông đảo thanh niên Sài Gòn trước 1975 yêu thích cũng là một câu hỏi lớn mà suốt đời Lam Phương tìm kiếm nhưng vô vọng. Có lẽ trời đã đày một thiên tài rớt xuống nhân gian, đã khiến một tâm hồn yếu đuối suốt đời phải rơi lệ, thống thiết và nức nở mà chỉ biết gói gọn giãi bày trong những thang âm trầm bổng của cung đàn. _St_
KHÔNG DO DỰ, KHÔNG HỐI HẬN Một triết gia người Ấn Độ có kiến thức rất uyên thâm, lại thêm trái tim tình cảm, nên được rất nhiều cô gái thầm yêu. Ngày nọ, một cô gái đến gõ cửa nhà ông, đề nghị: – Xin ngài hãy lấy em làm vợ! Nếu để mất em, sau này chắc chắn ngài sẽ không tìm được ai yêu ngài hơn em đâu! Mặc dù cũng rất có cảm tình với cô gái này, nhưng triết gia vẫn cảm thấy do dự: – Nàng hãy cho tôi chút thời gian suy nghĩ! Sau đó, ông cố gắng vận dụng kiến thức của mình để tìm ra những điểm tốt – xấu giữa việc kết hôn và không kết hôn. Sau khi đã liệt kê xong, ông bối rối khi thấy cả hai bên đều bằng nhau. Nhưng rồi ông nghĩ: “Cuộc sống chưa kết hôn đối với tôi rất rõ ràng, còn sau khi kết hôn là như thế nào thì tôi không thể biết được. Đúng rồi! Mình sẽ đồng ý lấy cô ấy!”. Triết gia đến nhà cô gái, hỏi cha nàng: – Cho hỏi con gái bác có ở nhà không? Tôi muốn gặp cô ấy, vì sau khi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết sẽ lấy nàng làm vợ! Nhưng cha cô gái lạnh lùng trả lời: – Ông đến trễ 10 năm rồi, con gái tôi giờ đã là mẹ của 3 đứa trẻ! Nghe xong, triết gia gần như sụp đổ. Thời gian sau đó, cảm giác hối hận, buồn rầu khôn nguôi khiến ông sinh bệnh. Cuối đời, ông đem tất cả những tác phẩm của mình đốt hết, chỉ để lại một câu nói đúc kết ngắn gọn: “Nếu như cuộc đời của một con người được chia làm 2 phần, vậy nửa phần đầu của cuộc đời chính là "không do dự", còn nửa cuộc đời sau chính là "không hối hận".
MUỖI VÀ SƯ TỬ Sư tử đang nằm nghỉ trưa thì có con muỗi vo ve xung quanh tìm thức ăn. Thế nhưng nó bay đến đâu, đuôi hoặc móng vuốt của sư tử cũng quơ đến đó, khiến nó không thể nào tiếp cận mục tiêu được. Tức mình, muỗi thách sư tử: – Sư tử kia, ta không sợ ngươi đâu! Ngươi làm gì mạnh bằng ta chứ. Không tin thì cứ thử đấu với ta xem! Thế là con muỗi lao đến, tấn công vào mặt sư tử. Đau đớn, sư tử dùng móng vuốt cào lên mặt mình để xua muỗi đi, nhưng vì làm bị thương chính mình, cuối cùng nó gục ngã. Thấy thế, muỗi ta biết đã chiến thắng sư tử hùng mạnh nên khoái trá bay đi. Nhưng không may, mải mê với chiến thắng, nó không để ý và bị mắc vào lưới nhện. Lúc con nhện trườn tới chuẩn bị ăn thịt mình, con muỗi mới đau khổ thốt lên: – Ta chiến thắng được chúa tể sơn lâm, nhưng lại phải chết vì cái lưới nhện này! Ở đời không ai học được chữ “ngờ”. Bởi thế, lúc chiến thắng thì đừng tự cao, lúc thất bại thì đừng vội nản. Phải tự hiểu rõ giới hạn và khả năng của mình để tùy trường hợp mà điều chỉnh hành vi và thái độ cho phù hợp.
Chuyện rằng… Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh. Thần Tình yêu bấy giờ là người duy nhất cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất: viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh. Và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi đau. Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác. Biển từ đó ra đời… Thuở ấy biển chỉ có một mình. Tình yêu càng làm cho con người đớn đau, biển lại càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó, trên mặt đất đầy những dấu chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết trú sâu trong chiếc vỏ. Thần Tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó. Thế là người đưa nó về với biển. Biển từ đó bỗng biếc xanh, không phải vì phép nhiệm màu nào của thần Tình yêu, chỉ vì biển đã thôi một mình. Ngày ngày có con ốc nhỏ cạnh bên nghe biển hát… Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình. Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển. Biển không có tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát – chỉ có linh hồn. Nhưng tiếng hát ấy, người ta chỉ nghe một khoảnh khắc nào đó trong đời, rồi quên. Và linh hồn ấy, biển có nhờ gió mang đi giữ hộ, nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời. Thế nên biển thấy mình vô nghĩa… Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm… Rồi một ngày kia, biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời. Thần Tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi lại ra đi như chờ mong một điều gì… Biển buồn. Nhưng rồi biển cũng nguôi quên… Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô, hay tan biến đi như những bọt biển, nếu không có một ngày… Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi. Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi… từ trong ấy có những thanh âm da diết vọng về. “Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hở thần Tình yêu?” – cô bé tìm gặp và tò mò hỏi Người. Thần Tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con ốc nhỏ. Ngày ấy, con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với Người rằng hãy cho biển được giữ lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi… Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ linh hồn mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa. Và biển sẽ mãi mãi không bao giờ biết được… Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển. Nhưng nó biết, giờ đây, biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu. Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển…
Một hôm, những ngón tay tranh luận với nhau xem những ngón nào là quan trọng hơn cả. Thoạt tiên, ngón tay giữa nói: - Tôi chiếm vị trí trung tâm của bàn tay, không có tôi thì bàn tay chẳng ra bàn tay nữa. Các ngón khác đều cãi rằng: - Tuy cậu ở vị trí trung tâm và cao hơn tất cả nhưng chỉ ngồi đó cho có vị thôi, chứ có giúp được việc gì cho bàn tay để cầm nắm đâu! Ngón tay đeo nhẫn vênh mặt nói một cách tự hào rằng hắn đóng vai trò quan trọng nhất: chính hắn là người mang dấu hiệu tượng trưng cho sự trưởng thành của chủ, tức là đeo nhẫn cưới. Nhưng các ngón tay khác đều cười và nhận xét rằng: - Thà cậu im đi còn hơn. Chiếc nhẫn cưới ấy ông chủ cất trong túi nhiều hơn, cốt để các cô gái trẻ tưởng ông ấy chưa lập gia đình, chứ có đeo đâu. Ngoài ra cậu có làm được việc gì khác đâu? - Quan trọng nhất vẫn là tôi! – Ngón tay trỏ nói – Ai là người chỉ đường? Ai là người vạch ra những thiếu sót của cơ quan? Chính là tôi. Thử nghe ông chủ thường nói: Các bạn, nguyên nhân sự chậm tiến của chúng ta chính là ở đây…, mọi người đều sợ tôi trỏ vì không ai muốn mình là nguyên nhân chậm tiến của cả tập thể. - Bạn nhầm rồi, bạn thân mến ạ – Ngón tay cái phản đối – không phải chỉ mình bạn biết chỉ. Tôi cũng chỉ, nhưng chỉ một cách khéo léo, tế nhị hơn cơ. Tôi không chỉ thẳng vào người ta mà lại chỉ qua bên phải, qua sau lưng, nhưng vẫn trúng thủ phạm như thường. Hơn nữa, trong một số trường hợp, khi muốn thoái thác trách nhiệm, tôi giúp ông chủ chỉ cho khách sang cửa khác, gặp người khác mà cầu xin, phản đối… Từ nãy chỉ có ngón tay út im lặng. Vả lại, nó còn biết khoe khoang gì nữa: nó vốn là ngón tay bé nhất. Nhưng… - Kìa, tại sao chú út không nói gì? – Những ngón tay khác hỏi. - Em cũng biết chỉ đấy chứ. Vì em vốn nhỏ bé cho nên trong những lúc ông chủ cần tự phê bình, ông ấy dùng em chỉ vào ngực mình thì chẳng ai trông thấy cả. Ngoài ra, em còn được việc trong những khi cần móc ngoặc: nếu thỏa thuận với ai, chỉ cần nói xong ngay. Thế là cả hai người đều chìa em ra móc với nhau. Nhiều khi được việc ra phết đấy!
Nếu những yêu thương trong em là mãi mãi Có thể mai đây thôi em quay trở lại, Có phải em trong tim anh là vĩnh viễn Bởi biết bao lâu anh chưa thể quên. Có thể cho ta thêm yêu một lần nữa Để thấy em luôn bên anh khi thức dậy. Có thể cho anh đôi vai để ôm lấy Có thể cho anh cầm một bàn tay.. Có thể nghĩ suy trong anh là sai Có thể anh mơ những điều không phải Bởi trái tim anh khi không còn em Chẳng biết xung quanh điều gì là đủ.. Dẫu thế anh xin cứ hoài được mơ Để thấy em thêm được nhiều lần nữa.. Để sống trong bao êm đềm ngày xưa Để yêu em hơn những điều anh hứa!
Quá Muộn Để Quay Trở Lại Tận sâu trong trí nhớ anh còn mãi thương một người Dẫu biết rằng chẳng thể quay lại Và sâu trong đôi mắt anh vẫn dõi theo một người Vẫn mong nhìn thấy em mỉm cười. Tình yêu khi tan biến để lại nỗi đau trong đời Nên chẳng thể vơi như lúc trước Thời gian sẽ xóa hết kỷ niệm với anh trong em Bởi có người thay thế anh rồi. Lỗi lầm kia làm ta cách xa Rồi từng đêm anh nghĩ về em Từ ngày đầu tiên anh trông thấy em Thì giờ đây anh vẫn yêu em như thế. Và anh biết đã muộn rồi Và quá trễ để quay trở lại Mà sao anh vẫn chưa thể quên Buộc mình quên lại như nhớ thêm. Giờ em đã có ai bên cạnh Người ta tốt hơn anh rất nhiều Hãy chăm sóc tình yêu nhé em Và hãy quên ký ức có anh đau buồn.
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng. Một là ngày hôm qua, với những sai lầm, những tội lỗi, những thiếu sót nhớ ngẩn, sự nhức nhối và những khổ đau. Ngày hôm qua đã ra đi. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào hủy bỏ một hành động mà chúng ta đã làm và cũng không thể xóa đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi! Còn một ngày nữa mà chúng ta cũng không nên lo lắng, đó là ngày mai với những rủi ro bất trắc, những gánh nặng cuộc sống bên cạnh những hứa hẹn tràn trề hy vọng, Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên chói lọi hay khuất sau một đám mây, nhưng dù gì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngay trước khi nó mọc lên vào ngày mai, chúng ta vẫn chẳng có mối đe dọa nào ở hiện tại, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra kia mà! Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất: Ngày Hôm Nay! Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ, mà chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và nỗi sợ hãi, lo lắng về những gì ngày mai có thể đến. Cuộc đời cũng giống như 1 chuyến đi trên tàu: Người người lên lên xuống xuống, có khi gặp phải tai nạn. Ở trạm này, ta gặp điều ngạc nhiên, ở trạm kia ta gặp nỗi u buồn. Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp nhiều người và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình: Đấy chính là cha mẹ mình. Đau đớn thay sự thật lại khác hẳn! Một ngày họ sẽ xuống 1 sân ga dọc đường và để ta lại thiếu vắng tình yêu và lòng trìu mến của họ,và sự hiện diện của họ cạnh mình. Và rồi, cũng có những người khác lên tàu và trở thành rất quan trọng đối với mình. Có người xem cuộc hành trình như 1 chuyến rong chơi. Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình. Có người luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ. Có người khi xuống tàu để lại cho mình nỗi nhớ khôn nguôi. Có người vừa lên đã xuống và ta chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi. Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách mà mình mến thương lại ngồi trên 1 toa xe khác và họ để ta bơ vơ 1 mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu. Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ vì chỗ ấy đã có người! Không sao đâu…cuộc hành trình thì như thế đó: Đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay…mà không bao giờ quay lại. Ta hãy cố thực hiện hành trình 1 cách tốt đẹp nhất. Hãy thông cảm cho những người cùng đi với mình và hãy tìm những điều tốt lành nhất trong từng người một, bất cứ lúc nào trong chuyến đi, 1 người bạn đồng hành cũng có thể chới với và cần ta thông cảm………. Và lúc nào cũng có 1 ai đó thông cảm mình.
MỘT TÌNH YÊU ĐÚNG NGHĨA Cứ mỗi đêm về hình dung ấy Khiến cho anh không thể nhắm đôi mắt Đôi mắt nhuộm màu cay đắng Anh không thể tin xưa kia, em nói em cần bên anh Vậy mà giờ mang đến nỗi đau Nỗi đau chưa kịp ngủ quên, thì em đã bước chung đường Cùng người ta khi đi kề nhau tay nắm vai ôm. Tình yêu đâu phải muốn là có, mà thời gian vừa đó Phải chăng khi yêu anh em đã lặng thầm lừa dối Nào ai đã một lần được yêu, được nắm lấy trọn vòng tay Được gần bên trao yêu thương, bước đi chung vòng tay ấy Từ khi có em bên đời anh chỉ mong đúng nghĩa một tình yêu Cớ sao trái tim em vẫn không dành trọn cho anh.
VÌ SAO NGƯỜI LƯƠNG THIỆN CẢ ĐỜI GẶP NỖI BUỒN VÀ TRẮC TRỞ Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo: -Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt vậy? Thầy hiền hòa nhìn tôi trả lời: - Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác. Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự. Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói: -Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà! Thầy trả lời: -Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con. Tôi nói: -Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái… Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình. Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi: - Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống chính con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy. -Nhưng, bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa. - Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm! - Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm. Sư phụ tiếp tục mỉm cười: - Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.” - Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, hòa ái, cần cù để thay thế lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn. -Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!” - Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui. -Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.” -Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì. -Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây? Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng. Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ? Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!