Việt ơi Bẹp đã thấy rồi Tấm hình Việt đó đứng sau người ngồi Việt trông tuấn tú khôi ngô Thật buồn Việt đã không vô vòng trong
Việt làm Bẹp phải nhớ mong. Đôi ta dang dở sao không chung đường. Mắt Bẹp ướt đẫm lệ vương. Lòng Việt sao cũng chán chường quá thôi.
CUỘC ĐỜI NHỮNG QUÂN BÀI TỔ TÔM Những quân bài xuất xứ từ đâu? Câu hỏi bâng quơ bồi hồi xúc động Nó dai dẳng bám vào đời sống Từ đời này nối tiếp đời sau Cuộc đỏ đen hằn trong trí rất sâu Ta nhớ chúng quen từng nét mặt Chờ một quân ngóng mòn con mắt Còn hơn mong đợi vợ con mình Những quân bài đi qua như thể vô tình Anh Cửu Vạn cả một đời vất vả Chị Bát Sách ngồi lê nhàn nhạ Thằng Chi Chi khệnh khạng theo hầu Ù, có lèo—thong thả từng câu Giữa cửa chì không sợ ai tranh mất Ù một ván cũng là chật vật Đến ván sau đợi mãi không ù Mười chín quân đen—bạch định cố chờ Đến giữa cửa lại là quân Cửu Sách Anh vác đèn thờ ơ đáng trách Sang nhà bên làm một ván ù suông Cô Ngũ Văn chắc còn bận yêu đương Đến chậm trễ mất ván bài bạch định Tên Tam Vạn xun xoe xu nịnh Đi với thằng Tam Sách, Thất Văn Sống trong đây cũng dễ làm ăn Hãy cảnh giác có tên phản bội Chị Tứ Sách phân vân chờ đợi Đến cửa ai để bạch thủ, chiếu ù Đời vẫn xoay quanh như chiếc đèn cù Đốt thời gian đỏ, đen trong chốc lát Cô Nhất Văn suốt ngày ca hát Làm khổ chồng—anh Tứ Vạn kéo xe Muốn vươn lên—cơm áo cứ nặng đè Sống lam lũ mà vẫn hoàn túng thiếu Không gặp may ta đành cam chịu Đời như anh Cửu Vạn khổ triền miên Lấy chị Thang Thang có một đứa con riêng Chị không dám nhìn lên, đầu cúi xuống Nỗi buồn chán đi vào tâm tưởng Âm thầm không một chút van xin Trên Thiên Đình nếu người có phép tiên Cũng bất lực cảnh trần gian hội tụ Họ không sống cuộc đời ủ rũ Vui với nhau trong một ván bài chơi Vui với nhau để phút chốc quên đời Họ không biết tiến thân ba tấc lưỡi Họ không sống cuộc đời luồn cúi “Báo cáo anh”—quỳ gối khom lưng Có một quân bài bưng lễ biếu dâng Mụ Tứ Văn chính là quân đút lót Mụ sống bất lương—chuyên nghề luồn lọt Ở nhà lầu Ngũ Vạn giầu sang Lừa gạt chàng Nhị Sách lang thang Chàng chống gậy đi cầu may hạnh phúc Đời nhân từ có điều gì oan ức Ông già làng xách gậy đi đâu? Vào nhà ai tìm ba cụ bạc đầu Kính tứ cố làm ván bài kết thúc Chưa hết buồn đau—còn nhiều uẩn khúc Còn nhiều tên giấu mặt lọc lừa Hiện hình lên con Thất Sách trơ trơ Nửa giấu mặt, nửa cười nham hiểm Cứ để nguyên hình không cần trang điểm Những quân bài hiện rõ hình thù Buổi sáng nào trời, đất âm u Anh Lục Vạn vác mai đi đào huyệt Cuộc sống của anh nhờ vào người chết Ngửa mặt cầu xin Thượng Đế động lòng Đời giầu sang mà vẫn trắng tay không Chỉ dám “nhờ xa” chưa hạ bài trắng chiếu Là số phận ngậm ngùi cam chịu Cùng vùi vào đen đỏ rủi may thôi Số phận những quân bài giống hệt cuộc đời Cuộc đời ăn may tạm thời chấp nhận Hãy kiên nhẫn để chờ ngày kết luận Đời công minh trong cuộc sống nhân từ Đốt đèn lên—chàng Cửu Sách vô tư Ta vào hội với tình yêu ưu ái Ta vào hội cho đời trẻ lại Quên sầu đau trong một nỗi buồn riêng Mời bạn bè. Tất cả anh em Cùng kết thúc Ván-Bài-Đời-Cay-Đắng.
Việt ơi dẫu không chung đôi Thì ta vẫn cứ đứng ngồi nhớ nhau Cho dù lòng có hơi đau Bẹp cũng cam chịu số phận làm dâu
Giờ đây trời thổi gió hanh Lòng Bẹp lại thấy nhớ anh vô cùng Anh ơi chắc đang tuột cùng Thời kỳ đỉnh điểm vui chung vợ chồng
Nếu Bẹp có phải nằm không. Chăn đơn gối chiếc đêm đông lạnh lùng. Vợ Anh lòng dạ bao dung. Sang ngay đón Bẹp về cùng cho vui.
Việt đừng suy nghĩ lung tung Làm sao có chuyện thờ chung một chồng Dẫu cho có phải phòng không Bẹp thà ở vậy cho rộng chỗ thôi Làm sao có chuyện chia đôi Một chồng hai vợ là bôi bác Bẹp Hướng gì Phò mã đẹp rai Ga lăng phong độ khó ai sánh bằng
Thơ chế hài vô đối - thơ chế vợ chồng SuperJunior (Admin) 11.06.2013 / 08:29 Đối đáp vợ chồng: một chàng nông dân vừa cưới vợ xong vài ngày phải đi công chuyện ở xa hai , ba tháng nên vợ viết thư gửi cho chồng có nội dung: “Đám ruộng hai bờ ở đầu hông Lâu ngày không cấy vẫn để không Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt Nhờ người cày hộ có được không?” Ông chồng đọc xong trả lời: “Đám ruộng hai bờ là của ông Cho dù không cấy vẫn để không Mùa này không cấy chờ mùa khác Nhờ người cày hộ chết với ông” Đọc thơ của ông chồng xong, vợ nóng lòng quá nên gởi thơ tiếp: “Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không Hạ đi thu đến sắp lập đông Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công ” Ông chồng hồi đáp: “Biết là ruộng lâu ngày trống không Cỏ dại um tùm mọc mênh mông Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm Kỹ thuật thua ông, có biết không ?” Bà vợ rằng: “Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng Ông về vẫn đó chi mà ngại Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công” Chồng tiếp bực mình: “Này này ông nói có nghe không Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông Khi nào ông rảnh ông gieo giống Còn không kẻ khác cấm cho trồng ” Bà vợ chịu không nổi… gửi tiếp : “Ông à… cỏ dại lên quá mông Dân cày quê mình cứ ở không Thôi tui làm phước cho họ cấy Ông về thu hoạch… thế là xong” Ông chồng càng tức giận hơn: “Cỏ dại có mọc lên quá mông Thì bà vẫn cứ phải để không Ông mà biết được bà cho cấy Ông vể nhổ sạch thế là… xong” Bà tiếp: “Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng Ông về gấp gấp có nghe không? Ruộng đang thiếu nước, lại khô cạn Ông về tưới hộ tôi trả công!” Chồng nghe thế liền gởi lại: “Ừ thì bà ráng mà kiềm lòng Bà mà léng phéng chết với ông Ông về ông cấy cho tơi xốp Cho thỏa bao ngày bà đợi mong” Hôm sau, chồng nhận đc thư vợ như sau: “Luật mới ban hành ông biết ko? Ruộng mà không cấy sẽ sung công Vậy ông thu xếp mà về sớm Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông”
Thúy: Sách cũ người ta đọc thấy mê, Ly kỳ hấp dẫn lệ đầm đề, Hỏi thăm sách cũ xưa của bạn, Cũ bao ngày tháng? Vẫn còn mê? Tài Ngọc: Sách của nhà tôi cũ lắm rồi. Đọc thường, nhưng giữ kỹ ghê nơi. Dù đọc thường xuyên chiều hay tối, Chẳng chán, mê hoài mãi không thôi. Thúy: Sách gì đọc mãi sáng đêm ngày? Ăn mặn chi nhiều, thử ăn chay. Weekend hai buổi xem là đủ, Weekdays nên ráng: OFF five days. Tài Ngọc: Cái gì mà OFF đến five days? Sách mà như thế, nhất định thay! Xuống phố ra đường tìm sách khác, Đọc tới, đọc lui, đọc mỗi ngày. Thu Trâm: Đọc quá coi chừng mắt lấm lem. Đừng nên đọc sách nếu không đèn. Không ai đọc được ngày bẩy bữa, Chẳng lẽ anh là ...Superman? Tài Ngọc: OK, không phải đọc bẩy ngày. Nhìn lịch lòi ra tớ tính sai. Mắt kém, đọc sao tuần bẩy buổi? Đếm kỹ đúng ra có sáu ngày! ------------------------------------------------------ SÁCH CŨ (không biết tác giả) Hai vợ chồng cùng ngành xuất bản sách. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương gia đình, bè bạn, nghề nghiệp. Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ: - Sách mới cho nên phải đắt tiền. Cô vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:- Hôm nay xuất bản lần đầu tiên. Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba: - Anh còn tái bản nhiều lần nữa. Cô vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở: - Em để cho anh giữ bản quyền. Vài năm sau, cô vợ đọc: Sách đã cũ rồi phải không anh? Sao nay em thấy anh đọc nhanh? Không còn đọc kỹ như trước nữa, Để sách mơ thêm giấc mộng lành. Anh chồng ngâm: Sách mới người ta thấy phát them. Sách mình cũ rích, chữ lem nhem! Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc. Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm. Cô vợ thanh minh: Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay. Đọc hoài vẫn thấy được bay bay. Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác. Nếu mà khám phá sẽ thấy hay. Anh chồng lẩm bẩm: Đọc tới đọc lui mấy năm rồi. Cái bìa sao giống giấy gói xôi. Nội dung từng chữ thuộc như cháo, Nhìn vào hiệu sách nuốt không trôi. Thằng hàng xóm hắng giọng sang : Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem. Nhìn anh đọc miết thấy cũng them, Cũng tính hôm nào qua đọc lén, Liệu có trang nào anh chưa xem? Cho nhà thơ bài này mà châm cưú nhé
Sao Bẹp lại cứ khăng khăng. Phò mã nào sánh được bằng Việt đâu. Nếu Bẹp đồng ý làm dâu. Sửa sang sính lễ nhà lầu xe hơi. Quan viên hai họ xin mời. Nên duyên chồng vợ trọn đời bên nhau. Việt sống có trước có sau. Bẹp ơi nàng hãy gật đầu nhé em.
Chém cha cai kiếp chồng chung Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng Mà thôi không nói chuyện lung tung Kẻo mà vợ Việt nổi khùng thì gay
Vì sao gọi Việt đầu to?? Có con đầu nhỏ phải chăng hỡi Việt?? Người thì chỉ đi tiến lên Nước thời chảy xuống Việt quên đồi à? Vì vậy đừng có mà cà Vợ hai nữa nhé ,là người thời nay.
Vì sao gọi Việt đầu to?? Có con đầu nhỏ phải chăng hỡi Việt?? Người thì chỉ đi tiến lên Nước thời chảy xuống Việt quên đồi à? Vì vậy đừng có mà cà Vợ hai nữa nhé ,là người thời nay.
Được thế thì thật là hay. Việt lại có cớ đón ngay Bẹp về. Bep xinh cũng lắm ngón nghề. Sao mà phải xoắn nái sề nhà Anh.
Lấy hai vợ Cảnh một chồng và hai bà vợ ngủ chung một giường lắm cái trớ trêu . Bà Vợ cả đã có tuổi, dành nằm giữa. Vào khoảng hai giờ sáng, bà Vợ hai trẻ trung, xinh đẹp, với tay ngang qua vợ cả, khẽ đánh thức chồng dậy: Vợ 2: Đêm nay sông lặng sóng êm, Lái kia có muốn, ghé thuyền sang chơi. Chồng: Thuyền hằng nhớ bến, bến ơi! Mắc đồn Quan-Thuế khó xuôi ngược đò! Vợ cả: (cũng còn thức) Sông kia ai cấm ai đo, Muốn xuôi thì nộp thuế đò mà xuôi. Chán quá, vợ hai: Chẳng buôn chẳng bán thì thôi, Nộp đò hết vốn, còn xuôi nỗi gì ! ! ** * Hai vợ chồng nhà báo nọ đều là thi sĩ. Anh chồng đang ngủ say, bà vợ thúc cùi chõ sau lưng, thỏ thẻ làm thơ:Sức dài vai rộng để làm chi? Tắm mát ăn no lại ngủ khì Mình ơi! Thức dậy chiều em tí, Ði! Anh chồng mệt mỏi xin khất: Suốt ngày bận bịu với văn bài Mỏi cả xương sườn mỏi cả vai Việc ấy đêm nay, xin hoãn lại, Mai! Chị vợ nhất định không tha: Văn bài toàn những chuyện lông bông Mình rán chiều em kiếm chút bồng Nay lại hẹn mai, mai hẹn mốt Không! Anh chồng bực mình: Nằm chung lắm lúc bực mình sao Mình muốn yên thân nó cứ gào Ừ này muốn chết ông cho chết Nào!
Việt ơi nói vậy sợ không hay Lời nói gió đưa tai bay vạ gió Kéo mà chị biết thì khó lòng yên Thôi đừng nói vậy cứ luyên thuyên
Thương Bẹp vất vả truân chuyên Vợ Anh mong Bẹp chung thuyền với nhau. Bẹp ơi hãy gật đầu mau. Chúng ta sum họp quên sầu thế gian.
(Vợ anh mong Bẹp chung thuyền với nhau) Thấy Việt nói mà Bẹp nghe đau Vợ nào lại muốn chung nhau một chồng