Khói thuốc là thứ độc hại. Cả thế giới đều biết rõ điều đó. Tình yêu cũng là một thứ độc hại. Hai phần ba thế giới có đôi ba lần trong đời nghĩ đến điều đó. Nhưng thuốc lá vẫn bán chạy dù có tăng giá. Và ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương. (lượm lặt)
Ngược lại với yêu là gì? Sự trả thù đau đớn nhất không phải căm ghét mà là lãng quên... Một giáo sư đang giảng về “tiểu thuyết” ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên: - Ngược lại với yêu là gì? - Ghét ạ! Giáo sư đi đi, lại lại, trầm ngâm, ông bỏ giáo trình xuống bàn và nói: - Thế này nhé: Ví như anh đang yêu, sau đó chia tay! 50 năm sau anh 70 tuổi, tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo. Lúc đó bà nọ chằm chằm nhìn anh và nói: “Ông A ơi tôi ghét ông!”. Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, anh phải mừng cho bản thân mình! - Vì sao? - Vì anh là người may mắn mới có người ghét anh hàng nửa thế kỷ. - May mắn quái gì, phi lý! - Bình tĩnh, bình tĩnh, anh nghĩ kỹ xem, ghét cũng cuốn hút tình cảm như yêu như thương, tức là tình cảm của ai đó vẫn nghĩ về anh. Có người ghét anh 50 năm, tức là vẫn nghĩ về anh 50 năm, thật là hiếm có đấy! Anh may mắn không nào? Điều đáng sợ là khi anh gặp lại người cũ, anh hỏi: “Bà B ơi có nhớ tôi không?”. Người nọ đứng đực ra nhìn anh và nói: “Thưa ông, tôi nom ông hơi quen quen, ông là ai?”. Cả lớp cười ồ lên, câu chuyện tưởng tượng này quả là thú vị pha thêm chút ngượng ngùng… Giáo sư khẳng định: “Ngược lại với yêu đâu phải là ghét!”. Cả lớp nhất trí với giáo sư: “Ngược lại với yêu là lãng quên!”. (ST)
Khát vọng Đôi khi nhìn về quá khứ để không vấp ngã ở hiện tại là điều tất yếu, nhưng có phải lúc nào cũng nhìn về phía sau chăng? Trong cuộc sống,còn phải nhìn về phía trước! Để làm gì? Để hướng tới những khát vọng, để thực hiện những ước mơ, hoài bão. "Thành công là một cuộc hành trình chứ không phải là điểm đến". Thật vậy, ai mà có được thành công mà không phải hy sinh chứ? Nhưng nếu có khát vọng vươn lên, thì mọi trở ngại thử thách cũng không làm chùng bước chúng ta..... Trong cuộc đời mỗi chúng ta có thể lựa chọn nhiều cách sống khác nhau, có những người chỉ biết ngồi chờ cơ hội đến và tận hưởng, có những người luôn khao khát hành động vươn lên tìm cho mình một lối đi riêng; với mỗi sự lựa chọn cuộc đời sẽ trả cho họ những số phận khác nhau. Nếu biết sống với khát vọng của mình bạn sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn, khát vọng sẽ giúp bạn có một định hướng vững vàng, có động lực vượt qua những khó khăn, thử thách để làm được những điều bạn mong muốn. Cuộc sống có rất nhiều điều thú vị đang chờ đón chúng ta khám phá và có nhiều việc cho ta làm. Tuy nhiên, cuộc sống cũng có rất nhiều khó khăn thử thách, để duy trì được khát vọng con người ta đã phải rèn luyện quan điểm sống từng ngày, rèn luyện sức mạnh từ nội tâm để hiểu cuộc đời hơn; thắng không kiêu, bại không nản, mỗi lần thất bại thì nhìn nhận lại mình và điều chỉnh cách làm sao cho phù hợp. Cuộc đời là một chuỗi “cho” và “nhận”, chia sẻ những giá trị mà mình có được và làm được với những người xung quanh cũng là một động lực giúp cho con người có niềm tin vào cuộc sống, có động lực vượt qua những khó khăn để theo đuổi khát vọng của mình......
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản. Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời. - Xin mời ngồi! Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói: Có thể. . . cho tôi một… bát mì được không? Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú. - Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây. Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to: - Cho một bát mì. Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói. Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ. Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán. - Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói. Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái. - Có thể… cho tôi một… bát mì được không? - Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp: - Cho một bát mì. Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời: - Vâng, một bát mì! Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng: Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không? - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý. Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!” Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán. - Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy! Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình. Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ! Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều. Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói: - Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không? Được chứ, mời ngồi bên này! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì” - Vâng, hai bát mì. Có ngay. Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây. Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con! Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng. - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời. Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe. - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi! - Hả, mẹ nói thật đấy chứ? - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi. - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé. - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên! - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
(Next) - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự. Có thật thế không? Sau đó ra sao? - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !” Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài. Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời. Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao? - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con. ” Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo: - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
(Next) Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ. “Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua. Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà. Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm: - Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không? Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói: - Các vị… các vị là… Một trong hai thanh niên tiếp lời: -Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này. Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói: Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên! Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói: - Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì. Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời: - Có ngay. Ba bát mì.
(Next) Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt , nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người. Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt. " Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động. (Google+)
Điều giản dị của Hạnh phúc! Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán. Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ. Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé! Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ. Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không? Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan. Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu. Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại! Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?! Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình. Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành. Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi... (Nguồn Internet)
Hà Nội đã từng có những gọi tên gì? Trải qua các triều đại Việt Nam và một thời gian dài hai lần Bắc thuộc, vùng đất Hà Nội ngày nay đã có nhiều tên gọi. Theo chính sử còn ghi chép lại đến ngày nay (2013) thì thứ tự (theo dương lịch sau Công nguyên) các tên gọi vùng đất này như sau: 1. Tống Bình: Là tên gọi vùng đất này vào thời kỳ nhà Tuỳ (581-618), nhà Đường (618-907). Trước đó, trụ sở của bọn phong kiến phương Bắc được đặt ở vùng Long Biên (Bắc Ninh ngày nay). Đến đời nhà Tuỳ, Đường thì chuyển về Tống Bình. Như vậy, Tống Bình là tên trụ sở của bon thống trị Tuỳ, Đường trên vùng đất Việt (Tống Bình cũng là tên gọi của một huyện trong hệ thống hành chính cai trị của phương Bắc thuở xưa: Huyện Tống Bình…). 2. Đại La: "Đại La" hay "Đại La thành" nguyên là tên vòng ngoài cùng bao bọc kinh đô. Kinh đô xưa thường được xây dựng theo kiến trúc "tam trùng thành quách". Trong cùng là Tử Cấm thành (tức bức thành màu đỏ tía) nơi vua và hoàng tộc ở; giữa là Kinh thành; ngoài cùng là Đại La thành. Năm 866, Cao Biền (viên quan đứng đầu bộ máy cai trị của nhà Đường trên đất nước ta - Tiết độ sứ) mới cho bồi đắp Đại La thành cho rộng hơn, vững chắc hơn trước. Từ đó có tên thành Đại La. Năm 1010, trong chiếu dời đô của vua Lý Thái Tổ có viết: "…Huống chi thành Đại La, đô cũ của Cao Vương ở giữa khu vực trời đất…". 3. Long Đỗ: Tên "Long Đỗ" xuất hiện trong truyền thuyết khi Cao Biền đắp Đại La thành (866) thấy có thần nhân hiện lên tự xưng là Long Đỗ. Do đó trong sử sách thường gọi Thăng Long là đất Long Đỗ. Đời Trần Thuận Tông-năm Quang Thái thứ 10 (1397), Hồ Quý Ly có ý định cướp ngôi nhà Trần nên muốn dời kinh đô về phủ Thanh Hoá. Khu Mật viện chủ sự Nguyễn Nhữ Thuyết dâng thư can: "Ngày xưa nhà Chu, nhà Nguỵ dời kinh đô đều gặp điều chẳng lành. Nay đất Long Đỗ có có núi Tản Viên, có sông Lê Nhị (sông Hồng), núi cao sông sâu, đất bằng phẳng rộng rãi…". Như vậy Long Đỗ từng là tên gọi của vùng đất này thời cổ! 4. Thăng Long: Sách Đại Việt sử ký toàn thư (tập 1, tr 241) viết: "Mùa thu, tháng 7 năm Canh Tuất 1010 vua (Lý Thái Tổ-LX) từ thành Hoa Lư dời đô ra kinh phủ thành Đại La, tạm để thuyền dưới thành, có rồng vàng hiện lên ở thuyền ngự, nhân đó đổi tên thành gọi là thành Thăng Long". Thăng Long (Rồng bay lên) là tên gọi gợi cảm, có tính chất văn chương nhất trong số các tên gọi của Hà Nội. 5. Đông Đô: Khi nhà Hồ cướp ngôi nhà Trần, đã dời về phủ Thanh Hoá lập kinh đô, lấy tên là Tây Đô, còn thành Thăng Long đổi thành Đông Đô. Trong "Đại cáo bình Ngô", Nguyễn Trãi viết: "…Đông Đô đất cũ thu về". Còn trong bộ Khâm định Việt sử thông giám cương mục, sử thần nhà Nguyễn chú thích: "Đông Đô tức Thăng Long, lúc ấy Thanh Hoá gọi là Tây Đô". 6. Đông Quan: Tên gọi thành Thăng Long do quan quân nhà Minh đặt với hàm nghĩa kỳ thị. Đông Quan: cửa phía Đông. Nghĩa là kinh đô của Đại Việt chỉ được coi như cửa phía đông của nhà nước phong kiến triều Đại Minh (Trung Quốc). Sử cũ cho biết, năm 1408, quân Minh đánh bại cha con Hồ Quý Ly, đặt trụ sở ở thành Đông Đô. Họ đổi tên Đông Đô thành Đông Quan. 7. Đông Kinh: Sau khi chiến thắng quân Minh, Lê Lợi đóng đóng đô tại Đông Đô, đổi niên hiệu là Thuận Thiên, dựng quốc hiệu là Đại Việt, gọi tên kinh đô (Đông Đô) là Đông Kinh. "Vì Thanh Hoá đã có Tây Đô cho nên gọi thành Thăng Long là Đông Kinh" (Đại Việt sử ký toàn thư, tập 2, tr 293). 8. Bắc Thành: Đến đời Tây Sơn (Nguyễn Huệ-Quang Trung): 1787-1802, do kinh đô đóng ở Phú Xuân (Huế) nên gọi Thăng Long là Bắc Thành. 9. Thăng Long (với nghĩa thịnh vượng): Năm 1802, sau khi đánh bại Tây Sơn, Nguyễn Ánh quyết định đóng đô ở Phú Xuân, cử Nguyễn Văn Thành làm tổng trấn miền Bắc và đổi kinh thành Thăng Long làm trấn thành miền Bắc. Vì lẽ đó nên Thăng Long phải đổi. Nhưng tên "Thăng Long" đã có từ lâu đời, được quen dùng tgrong cả nước nên không tiện đổi ngay. Do đó vua Gia Long đã đổi tên "Long" là rồng thành "Long" là thịnh vượng (lấy cớ vua là "Rồng" mà nay vua không còn ở Thăng Long nên không được dùng chữ "Long" là Rồng. Việc đổi tên này diễn ra vào năm 1805. 10. Hà Nội: "Năm 1831, vua Minh Mạng đem kinh thành Thăng Long cũ hợp nhất với mấy phủ huyện xung quanh như huyện Từ Liêm, Ứng Hoà, Lý Nhân và Thường Tín, lập thành tỉnh Hà Nội, lấy khu vực kinh thành Thăng Long cũ làm tỉnh lỵ của Hà Nội" (Lịch sử Thủ đô Hà Nội, H.1991 tr 82). Hà Nội nghĩa là "phần đất" trong sông (giữa sông Hồng và sông Đáy). Như vậy, tính đến nay (2013) cái tên Hà Nội đã được 182 năm và được vinh danh là Thủ đô Anh hùng, Thủ đô vì Hoà Bình./.
Những lời khuyên từ những người nổi tiếng! 1. Steve Jobs – Cựu CEO Apple: "Hãy sống như không có ngày mai" 2. Bill Gates – Nhà sáng lập Microsoft: "Hãy cho đi nhiều hơn nhận lại 3. Oprah Winfrey – Bà trùm truyền thông Mỹ: "Chúng ta đều cần thay đổi theo thời gian" 4. Michael Dell – Nhà sáng lập hãng máy tính Dell: "Đừng bao giờ tỏ ra mình thành người thông minh nhất" 5. Micheal Bloomberg – Thị trưởng thành phố New York: "Đừng giậm chân tại chỗ quá lâu" 6. JK Rowling – Tác giả Harry Porter: "Thất bại là mẹ thành công" 7. Jeff Bezos – CEO Amazon.com: "Năng khiếu là bẩm sinh, lựa chọn mới phức tạp" 8. Mark Zuckerberg – CEO Facebook: "Làm những gì mình yêu thích" 9. Steve Ballmer – CEO Microsoft: "Hãy kiên trì thực hiện đến cùng" 10. Larry Page – Đồng sáng lập Google: "Hãy nắm lấy những ước mơ. (internet)
"Khi đàn ông 30 tuổi - sưu tầm trên net! Những năm 20, người ta có thể diện một chiếc quần bò lỗ chỗ, mặc pull in hình Manowar, tự tin đeo khuyên tai, tự chọn cho mình màu tóc ưa thích. Khi 30, người ta bắt đầu chuộng hơn quần âu, một sơ mi măng séc là phẳng. Người ta cũng bắt đầu chọn cho mình một chiếc caravat hợp tâm trạng. Khi 30 còn diện bò bạc phếch, nhuộm tóc khác màu đen đã có cảm giác lạc điệu. Những năm 20, người ta uống bia uống rượu đến mức ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ngổn ngang bạn bè, ngổn ngang nôn mửa. Đàn ông 30 tối bắt đầu nhìn đồng hồ căn giờ ngủ, không quên súc miệng nước muối, cuốn khăn giữ ấm họng. Bắt đầu biết lo cho bản thân hơn. Tần số các cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng giảm dần. Bắt đầu để ý đến sức khỏe và cân nặng. Cái thời 20 máu lửa sẵn sàng dựng xe, vác chầy xông vào nhau chỉ vì một lời xúc phạm. Đàn ông 30 bình thản trả lời "không muốn gì cả" khi một thằng oắt con đầu vàng quần côn bó ép xe vào lề đường hất hàm "muốn gì?". Đàn ông 30 bắt đầu có khái niệm "chỉ số AQ đủ dùng". Đàn ông 30 bắt đầu cảm thấy nhu cầu tất yếu cạo râu, sửa gọn lông mũi, xịt nước thơm mỗi khi bước ra khỏi nhà. Đàn ông 30 bắt đầu ăn mặc không theo một hình mẫu, không theo một thần tượng nào. Đàn ông 30 bắt đầu làm đẹp không chỉ dành cho các cô gái mà phần nhiều để cảm thấy đoàng hoàng tự tin tiếp xúc với các đối tác làm ăn, giao dịch. Đàn ông 30 cảm thấy tự tin khi mặc vest. Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong XH, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống, trong tổ chức. Nhu cầu muốn khẳng định mình. Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái lại nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã. Đàn ông 30 nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn bà 30. Đàn ông 30 "thèm" một chân dài nhưng "cần" một sự cảm thông, cần một điểm tựa tâm hồn. Đàn ông 30 muốn một mái ấm, tìm cho mình một người đàn bà có thể đi tiếp quãng đường tương lai. Bắt đầu hình dung về ngôi nhà và những đứa trẻ. Đàn ông 30 là lúc bắt đầu cảm thấy tự tin, cảm thấy được sức gánh của đôi vai mình. Đủ tự tin và bình thản để hứng chịu những thử thách của cuộc đời. Đàn ông 30 bắt đầu lôi những giấc mơ lóng lánh leng keng một thời tuổi trẻ ra để đổi lấy những mục tiêu thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn. Đàn ông 30 dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám đối mặt với thất bại và cũng dám dừng. Đàn ông 30 bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịnh. Nhìn thấy được cái ngưỡng đủ. Đàn ông 30 đủ tinh tế để vượt qua những giá trị phù phiếm. Tuổi 30 đàn ông dần tự tin để thấy mình là đàn ông khi đứng trước phụ nữ. Dám nhìn sâu vào mắt đối phương để tìm sự đồng điệu về cảm xúc. Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình. Cũng biết gìm mình trước những thất bại. Bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình. Đàn ông 30 khi nghĩ về gia đình có thêm trách nhiệm. Cậu bé 20 nghĩ về bố mẹ với những sự ràng buộc gò bó khuôn khổ gia đình. Đàn ông 30 nghĩ về bố mẹ ngoài nỗi nhớ còn kèm theo mong muốn mình được làm chỗ dựa, mình được che chở cho gia đình. Đàn ông 30 đủ tỉnh táo và bình tĩnh trước những đổ vỡ. Độ lượng hơn. Biết cách lý giải cuộc sống. Đàn ông 30 khẽ cười khi nhớ lại những năm 20 hừng hực của đời người. Ngẫm nghĩ và bắt đầu triết lý về tình yêu của những năm nông nổi, gật gù tâm đắc: "đàn ông như cái đĩa CD, cứ quay xung quanh mãi một lỗ thủng". Đàn ông 30 bắt đầu ngẫm nghĩ một chút về số phận mỗi khi nhìn lại con đường mình đã đi qua. Đàn ông 30 đã bắt đầu biết sợ. Đàn ông 30 bắt đầu gắn mình với những ràng buộc để khó khăn hơn khi thực hiện một thay đổi lớn nào trong cuộc đời mình. Cuộc sống của đàn ông 30 không còn là của riêng bản thân anh ta nữa.
- Người phụ nữ thông minh hy vọng lấy được một người đàn ông yêu cô ấy. Người đàn ông ngu xuẩn cho rằng sẽ cưới được một người phụ nữ yêu anh ta. - Phụ nữ luôn hy vọng mình trở thành người đàn bà cuối cùng của đàn ông. Đàn ông luôn hy vọng mình là người đàn ông đầu tiên của người phụ nữ. - Muốn nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ thì phải đợi sau khi họ tẩy trang. Muốn nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông thì phải đợi hai bên chia tay. - Người đàn ông thành công kiếm được số tiền nhiều hơn số phụ nữ đã xài. Người phụ nữ thành công là kiếm được người đàn ông như thế. - Đàn ông chịu trả số tiền gấp đôi để mua thứ mình muốn. Phụ nữ bao giờ cũng trả nửa giá tiền để mua cái mình thật sự không cần. - Người phụ nữ luôn lo lắng cho tương lai cho đến khi lấy được chồng. Người đàn ông không lo lắng cho tương lai cho đến khi lấy được vợ. - Đàn ông đi dạo cửa hàng là muốn mua cái mà họ cần. Phụ nữ vào cửa hàng là muốn xem vật gì cần mua hay không. - Có những người đàn ông cho rằng hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Có những người phụ nữ lại cho rằng không kết hôn, tình yêu sẽ chết không chốn dung thân. - Đàn ông chỉ coi trọng hiện tại của người phụ nữ. Phụ nữ lại coi trọng tương lai của người đàn ông. - Đàn ông nói nhiều nhất chính là lúc sau khi say. Phụ nữ nói nhiều nhất chính là lúc sau khi họ lấy chồng. - Trước khi cưới đàn ông đều đeo bám phụ nữ đến nửa đêm mới chịu về. Sau khi cưới phụ nữ luôn phải đợi đến nửa đêm mới thấy chồng mình về. - Phụ nữ không nên đánh đập đàn ông bởi vì chắc chắn bạn không thể đánh lại họ. Đàn ông không nên đánh phụ nữ bởi vì người đánh phụ nữ thì không có tư cách là đàn ông. - Phụ nữ mất đi tình yêu sẽ cảm thấy vô cùng trống trải. Đàn ông có được tình yêu sẽ cảm thấy mệt mỏi vì vô cùng cực khổ. - Nếu phụ nữ coi đàn ông là bạn, điều đó có thể là sự khởi đầu của tình yêu. Nếu đàn ông coi phụ nữ là bạn, điều đó đồng nghĩa anh ta bắt đầu quên đi đối phương là phụ nữ. - Phụ nữ yêu một người đàn ông không cần có lý do gì. Đàn ông yêu một người phụ nữ thì phải nghĩ ra trăm ngàn lý do, để sau này còn trả lời cho câu hỏi "tại sao anh yêu em?" của phụ nữ. - Đàn ông bắt phụ nữ chờ thì không phải là đàn ông tốt. Phụ nữ bắt đàn ông đợi thì không sao nhưng bạn phải coi chừng vì chưa chắc họ kiên nhẫn đợi được lâu. - Sau khi đàn ông say rượu sẽ nghĩ đến phụ nữ nhưng không chỉ một người. Phụ nữ sau khi say rượu sẽ nghĩ đến đàn ông nhưng bao giờ cũng chỉ một người, chính là người đàn ông đã bỏ rơi họ. - Những chàng trai đang yêu luôn muốn đơn giản hóa mọi việc phức tạp. Những cô gái đang yêu luôn muốn phức tạp hóa mọi việc đơn giản. - Đàn ông hy vọng vào tình yêu là bởi vì nhàn rỗi, đến cuối cùng là gặp phải phiền phức. Phụ nữ hy vọng vào tình yêu là bởi vì tò mò, đến cuối cùng là gặp phải thất vọng. - Sau khi đàn ông chinh phục được thế giới thì có thể giành được phụ nữ. Sau khi phụ nữ chinh phục được đàn ông thì có thể giành được cả thế giới. - Đàn ông nhường cho phụ nữ ra quyết định bởi vì họ biết phụ nữ sẽ không cho họ quyết định. Phụ nữ nhường cho đàn ông quyết định là bởi vì họ muốn biết đàn ông có thể đoán được ý muốn thật sự của họ hay không. - Phụ nữ luôn tâm sự về người đàn ông mà họ đang yêu. Đàn ông khi tâm sự với nhau lại luôn bàn về người phụ nữ mà họ không chiếm được. - Đối với phụ nữ, một danh từ khác về mỹ phẩm là lòng tin. Đối với đàn ông thì mỹ phẩm lại là cái bẫy. - Đàn ông thích nhất là phụ nữ nghe lời. Phụ nữ lại mê người đàn ông không nghe lời cô ấy. - Đối với đàn ông tình yêu chỉ là bài nhạc nền trong cuộc đời. Đối với phụ nữ, tình yêu lại là bài nhạc chủ đề trong cuộc đời.
Mình là :lamtythoi và đây là nick của mình từ 9 năm trước đứa cháu nó làm cho .Đọc câu chuyện của Tào mà thật sự cảm động .Cảm ơn về câu chuyện hay...
"Cảm ơn" anh đã đến thế giới này, một "Đôi mắt" đẹp- sẽ không bao giờ bị lãng quên, rồi khi anh đã "Vụt mất" , đến một nơi thật xa, không biết "Phải làm thế nào" , cố gắng "Tìm thấy" những "Dấu vết" còn vương, để rồi anh sẽ lại "Bắt đầu từ một kết thúc" , nhưng đành viết nên "Dòng thư cuối" này, ước mong sao anh "Hãy tỉnh giấc" , dù rằng điều đó sẽ chỉ còn là giấc mơ. P/s : Anh à, anh đã có chỗ đứng nhất định trong lòng mọi người rồi đấy, mọi người sẽ mãi nhớ anh. Nhớ tới một Wanbi dễ thương và thân thiện. Yên nghỉ anh nhé, chúng em yêu anh nhiều lắm..."
5 quy luật đơn giản để được hạnh phúc: 1. Giải phóng trái tim khỏi sự thù hận - hãy tha thứ 2. Giải phóng tâm trí khỏi những âu lo- hầu hết những điều bạn lo sợ đều sẽ không xảy ra 3. Hãy sống giản dị và trân trọng những gì bạn có trong tay 4. Hãy cho đi nhiều hơn nữa 5. Mong đợi ít hơn từ những người xung quanh nhưng nhiều hơn từ chính bản thân bạn.
"Cài đặt" TÌNH YÊU! Dịch vụ chăm sóc khách hàng: Xin chào, bạn đã đến với "Công ty cài đặt những chương trình dành cho trái tim". Tôi có thể giúp gì được bạn? Khách hàng: Bạn biết đó, tôi vừa nhận được một chương trình mới "Love V.4.0". Tôi không hiểu rõ về nó. Bạn có thể hướng dẫn tôi được không? Dịch vụ: Chắc chắn rồi thưa anh. Anh có thể cài đặt được chương trình không? Khách hàng: Tôi làm được. Tôi không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng tôi sẵn sàng để cài đặt rồi đây. Thế trước hết tôi nên làm gì nào? Dịch vụ: Bước đầu tiên là mở rộng "Trái tim". Anh đã định vị xong "Trái tim" mình chưa? Khách hàng: Rồi đây, nhưng lúc này có vài chương trình vẫn đang chạy. Thế cài đặt trong khi các chương trình kia vẫn đang hoạt động liệu có ổn không? Dịch vụ: Thế những chương trình nào đang chạy vậy? Khách hàng: Để tôi xem nào. Tôi có các chương trình như "Dĩ vãng đau thương.exe", "Tự hạ thấp mình.exe", "Thù địch.exe", "Oán giận.com". Dịch vụ: Không sao cả. "Tình yêu" sẽ tự động xoá "Dĩ vãng đau thương.exe" khỏi hệ điều hành hiện thời của anh. Có thể nó còn nằm lại trong bộ nhớ vĩnh cửu của anh, nhưng nó sẽ không còn phá hoại các chương trình khác được nữa. Cuối cùng "Tình yêu" sẽ tự động ghi đè "Tự Hạ thấp mình.exe" bằng một module riêng mang tên "Tự quý trọng.exe". Nhưng anh phải tắt hẳn "Thù địch.exe" và "Oán giận.com". Những chương trình này cản trở quy trình cài đặt trọn vẹn "Tình yêu". Anh có thể tắt hết những chương trình đó chứ? Khách hàng: Tôi không biết làm thế nào tắt được chúng đi. Anh chỉ cách cho tôi được không? Dịch vụ: Rất vui lòng. Hãy vào Start menu và gọi ra "Tha thứ.exe". Cứ thực hiện bước này nhiều lần cho đến khi nó xoá sạch hoàn toàn các file "Thù địch.exe" và" Oán giận.com". Khách hàng: Tốt rồi, tôi đã làm xong. "Tình yêu" đã tự động cài đặt rồi. Như vậy là bình thường chứ? Dịch vụ: Đúng vậy. Anh còn cần nhận được một thông báo nói rằng chương trình sẽ cài đặt lại trọn đời cho trái tim anh. Thế anh đã nhìn thấy thông báo đó chưa? Khách hàng: Có, tôi thấy rồi. Thế là xong quá trình cài đặt rồi chứ? Dịch vụ: Đúng vậy, song hãy nhớ là anh chỉ có chương trình cơ sở thôi đấy nhé. Anh cần bắt tay vào kết nối với các "Trái tim khác" để nâng cấp thêm. Khách hàng: Ôi tiếc quá. Tôi lại có một thông báo báo lỗi rồi. Tôi nên làm thế nào? Dịch vụ: Thông báo nói gì? Khách hàng: Nó báo "Lỗi 412" - chương trình không chạy được trong các thành phần nội bộ. Thế nghĩa là sao? Dịch vụ: Đừng lo, đó chỉ là một vấn đề thông thường thôi. Có nghĩa là chương trình "Tình yêu" được cài đặt để chạy cho các "Trái tim bên ngoài" nhưng lại chưa chạy được trong "Trái tim anh". Đó là một trong các vấn đề phức tạp của việc lập trình, nhưng không thuộc lĩnh vực kỹ thuật, nghĩa là anh phải "yêu thương" cỗ máy của chính anh trước khi nó có thể "yêu thương" các cỗ máy khác. Khách hàng: Vậy thì tôi nên làm gì? Dịch vụ: Liệu anh có tìm được thư mục mang tên "Tự chấp nhận"? Khách hàng: Tôi đã thấy rồi. Dịch vụ: Xuất sắc, anh đang giỏi hơn rồi đấy. Khách hàng: Cảm ơn anh. Dịch vụ: Không có gì. Hãy nhấn chuột vào những file dưới đây và rồi sao chép chúng vào thư mục "Trái tim tôi": "Tha thứ.doc", "Tự quý trọng.txt", "Ý thức về giá trị bản thân.txt" và "Thiện ý.doc". Hệ thống sẽ ghi đè lên những file không tương thích với nhau và bắt đầu sửa chữa mọi chương trình lỗi. Còn nữa, anh cần phải xoá file "Tự chỉ trích.exe" khỏi mọi thư mục, rồi sau đó dọn sạch thùng rác của anh sau khi đảm bảo đã xoá sạch chúng sao cho chúng sẽ không bao giờ tái xuất hiện nữa. Khách hàng: Đã xong! Ồ, "Trái tim tôi" đang đầy ắp những file thực sự gọn gàng ngăn nắp. Lúc này "Tươi cười.mpg" đang được bật lên trên màn hình của tôi, và nó chứng tỏ rằng các file khác như "Ấm áp.com", "Thanh thản.exe" và "Mãn nguyện hài lòng.com" đang tự sao chép khắp trong "Trái tim tôi". Dịch vụ: Vậy là "Tình yêu" đã được cài đặt xong và đang chạy tốt. Anh phải tự kiểm soát mình để có thể điều chỉnh chúng từ đây. Còn một điều nữa trước khi tôi và anh tạm biệt nhau. Khách hàng: Gì vậy? Dịch vụ: "Tình yêu" là một phần mềm miễn phí. Hãy đảm bảo sao cho nó được trao đi kèm theo mọi chương trình trong phần mềm đó cho bất cứ ai bạn biết. Đến lượt họ cũng sẽ tự mình chia sẻ với người khác, và họ sẽ gửi lại vài chương trình tuyệt diệu cho bạn. Khách hàng: Tôi sẽ làm theo lời anh. Cảm ơn đã giúp đỡ tôi.
Giữ lạnh cho đồ trang điểm mỹ phẩm - Khi lưu giữ những loại kem trang điểm, màu mắt, mascara, son môi tại phòng lạnh ví dụ như tủ lạnh chúng ta có khả năng giúp những mỹ phẩm lưu được sức mới cũng như sử dụng hiệu quả hơn cực kì nhiều so với trong lúc để trong bối cảnh bình thường. Bạn không có ý định phải bỏ quá nhiều thứ đồ nằm trong tủ lạnh? Vậy thì hãy để vào trong đó vài thứ hiếm lắm xài tới thôi. Bạn sẽ bất ngờ do công dụng của bí quyết này. Bảo quản cẩn thận Các món đồ bị rơi thậm chí chẳng được đậy nắp không chỉ khiến cho nơi trang điểm của bạn nhìn thật xấu xí mà không những thế tác động tới ngày hết hạn của nó. Ở trường hợp này môi son sẽ dễ bị bốc mùi hay phần lớn sản phẩm nước bị khô. Vấn đề để đồ dùng bị hở như vậy còn rất dễ làm vi khuẩn rơi vào đấy, làm đồ trang điểm bị hỏng sớm và còn tạo nguy hại cho bạn. Mua nhiều sản phẩm giá rẻ trên trang bán hàng thời trang và mỹ phẩm xem thêm Đừng bỏ đồ trang điểm của bạn ở trong phòng tắm Không khí cất đồ dùng cũng rất quan trọng khi mà người dùng không muốn bị tạm biệt sớm với đồ bạn mới mua xong. Phòng tắm là chỗ được 1 vài người dùng chọn trở thành chỗ cất mỹ phẩm của họ vì sự tiện lợi của nó. Ở phòng tắm có vô số vi khuẩn, nhiệt độ cũng cao, hơi nước và độ ẩm cũng khá nhiều... Nó chắc chắn chẳng là 1 chỗ lý tưởng nhằm cất giữ một số vật dụng trang điểm của bạn. Tránh chạm tay trong hũ đựng Nhấn ngón tay vô lọ là phương pháp thường thấy nhất người dùng hay làm nếu cần lấy sản phẩm bôi mặt hoặc kem nền và phấn má dạng kem. Phổ biến nhất tất nhiên chả có nghĩa là tốt nhất. Bạn hãy dùng 1 muỗng nhựa để lấy mỹ phẩm ra và hãy thử xem mỹ phẩm có thể giữ được độ mới khoảng bao lâu nếu người dùng bắt đầu áp dụng theo bí quyết này. Hạn chế cho mượn đồ trang điểm Chia sẻ là một cách nhằm diễn tả lòng quan tâm... tuy nhiên trừ khi liên quan về mỹ phẩm! Các bạn thực sự sẽ chả thích quá nhiều người dùng hoặc thử đồ mà các bạn đang dùng lên mắt và khuôn mặt bạn. Hàng loạt người cùng sử dụng chắc chắn khiến cho mỹ phẩm của chúng ta ngày càng hỏng hơn và sớm bị hư hỏng. Nên đổi lọ sản phẩm ngay lúc cần thiết Thay chai những sản phẩm bị nứt chắc chắn là một cách tuyệt vời để cho đồ trang điểm của chúng ta luôn luôn mới! Nếu lọ mỹ phẩm cỡ bự, mọi người cần lấy ra nửa rồi bảo quản một nửa đó trong vị trí khô thoáng. Thời gian dài sau lấy ra dùng bạn sẽ thấy nó giống như mới.
Dê trong thơ Việt – (ST) Trong thập nhị chi mười hai con giáp thì dê đứng hàng thứ 8 trước con khỉ và sau con ngựa. Từ thời xa xưa đến nay, trong mắt con người, con dê là một trong số những con vật quí. Các vua chúa trước đây thường chọn dê là một trong số những lễ vật quí báu khi các vương hầu đến diện kiến hoặc triều cống các hoàng đế. Ngược lại, khi vua quan ban thưởng cho các thuộc hạ, cùng với lụa là gấm vóc là những con vật : dê, cừu, ngựa.. Dê còn được nuôi trong nội cung của vua để kéo xe cho vua đi lại trong nội cung Sách đông y xưa cũng có nói đến con dê. Theo đó thịt dê và sữa dê có rất nhiều chất bổ dưỡng. Đặc biệt chân dê và tinh hoàn dê có chế biến thành món ăn hoặc ngâm rượu có tác đụng rất mạnh trong việc bồi dưỡng sức khoẻ, làm cho cơ thể cường tráng. Ngày nay những món ăn món uống từ thịt dê cũng đang được nhiều người ưa thích và được coi là những món đặc sản đáng quý. Nói tới con dê, lập tức người ta liên tưởng đến người có máu dê như Bùi Kiệm trong tác phẩm truyền đời của cụ Đồ Chiểu. “ Còn người Bùi Kiệm máu dê Ngồi chai bộ mặt như giề thịt trâu (Lục Vân Tiên) Dân Việt Nam mình hình như không có cảm tình mấy đối con vật có vẻ hiền lành này. Để chỉ sự lừa lọc , dối trá, làm một đường nói một nẻo, dân mình có câu tục ngữ: “Treo đầu dê bán thịt chó”. Dê và chó đối lập nhau biểu hiện cho sự trái ngược nhau giữa lời nói và hành động, giữa giới thiệu và thực hiện., cái nói về cái giới thiệu thì quá tốt đẹp còn cái trao cho đưa tới mọi người thì thật là tồi tê. Nữ sĩ tài hoa Hồ Xuân Hương đã dùng hình ảnh Dê cỏn để ám chỉ và phê phán bọn công tử bột đương thời chơi bời bừa bãi: Ong non ngứa nọc châm hoa sữa Dê cỏn buồn sừng húc dậu thưa Trong văn học, hình ảnh dương xa ( xe dê) là điển tích khá quen thuộc có nguồn gốc là chiếc xe do dê kéo để chở vua đi khi đến với các phi tần. Trong các triều đại phong kiến Trung Hoa trước đây, vua thường có rất nhiều cung phi mỹ nữ. Nhiều đến nỗi không sao nhớ hết mặt, thuộc hết tên. Bởi thế, có những người thường bị vua bỏ quên từ lúc nhập cung tới lúc chết già không được vua ban ân sủng. Vì biết con dê thích ăn lá dâu nên nhiều cung nữ đã rắc lá dâu trước cửa phòng mình để dê vào ăn và kéo luôn xe của vua vào với mình. Đọc Cung oán ngâm khúc của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều, mọi người hẳn còn nhớ đến những câu thơ: ” Phải duyên hương lửa cùng nhau, Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào” Khi không được xe dê tìm đến mua vui thì người cung nữ nào cũng cảm thấy lạnh lẽo cô đơn: Thâm khuê vắng ngắt như tờ, Cửa châu gió lọt rèm ngà sương gieo. Ngấn phượng liễn chòm rêu lỗ chỗ. Dấu dương xa( xe dê) đám cỏ quanh co… ( Cung oán ngâm khúc). Dê cũng là hình ảnh tiêu biểu đi vào văn thơ, góp phần tạo nên những tác phẩm nổi tiếng thuộc nhiều thể loại và ở mọi thời đại. Từ các áng văn chính luận sắc bén chống giặc ngoại xâm như Hịch tướng sĩ (thế kỷ 13) của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn trong câu "Tắc lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ") hay Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc(thế kỷ 19) của nhà thơ yêu nước Nguyễn Đình Chiểu trong câu "Hai vầng nhật nguyệt chói loà, đâu dung lũ treo dê bán chó") Như phần trên có nói, người ta thường dễ liên hệ dê với người có máu dê, hạng người luôn bị chỉ trích trong xã hội vì đa tình, sàm sổ bừa bãi bất kể mỹ tục thuần phong : “Phượng hoàng đậu nhánh sa kê, Ông thần không vật mấy thằng dê cho rồi” ( Ca dao) Có người còn cho rằng chữ de trong câu ca dao : “ Cam sành lột vỏ còn the, Thấy em còn nhỏ anh de để dành” hay trong câu : “ Bắp non mà nướng lửa lò. Đố ai de được con đò Thủ Thiêm “là bắt nguồn từ dê nghĩa là gần gũi, o bế , dỗ dành, kích thích khêu gợi cho nhau. Con dê trong Lục súc tranh công từng khẳng định công nghiệp mình cùng ngựa và các con thú khác: “ Dê vốn thật thuộc về việc lễ, Ðể hòng khi về hạng tư văn ; Ðể dành khi tế thánh, tế thần, Lại có thủa kỳ yên, kỳ phước. Hễ có việc, lấy dê làm trước, Dê dâng vào người mới lạy sau. Ngựa tuy rằng hình tượng lớn cao, Tam sanh lễ, ai dùng đến ngựa ? Dầu đến việc làm đình, làm chợ, Cũng lấy dê trảm thảo, bồi cơ ; Nhẫn đến ngày mạng tướng xuất sư, Cũng lấy dê khấn cầu tổ đạo. Lễ cốc sóc thánh nhân còn bảo : Tử Cống sao dê sống bỏ đi ? Ngựa nói ngang mà chẳng biết suy, Dê nào có thiếu chi công trạng ?” Nhiều người còn nhớ bài thơ đường luật con dêmột thời nổi tiếng: Giống nai sao lại tiếng bê hê Đứng lại mà coi vốn thiệt dê Đực cái cũng râu không hổ thẹn Vợ chồng một mặt hết khen chê Sớm phơi bốn móng sân Tô Vũ Chiều gác đôi sừng cửa Lý Hề Bởi nó sợ trâu kia dớn dác Cam lòng chịu buộc lịnh vua Tề Ra đờikhi Nam kỳ lọt vào tay giặc Pháp, tác giả bài thơ kín đáo phê phán bọn tay sai cam tâm nuốt nhục cúi đầu để mặc giặc thù thao túng đày đọa dân lành. Trong hoàn cảnh đó có người còn mượn hình ảnh Tô Vũ chăn dê để bày tỏ tâm sự vững lòng thuỷ chung đối với quê hương Tổ quốc: “Ngàn dặm Trường An mặt luống băng Đoạn sầu căn dặn nỗi tằn mằn Khôn đem tóc bạc thay đầu ác (1) Dễ khiến lòng son đổi miệng lằn Đêm lạnh ngù cờ sương lợt đợt Ngày chiều dải mão (2) gió xung xăng Muôn dê bao sá loài Hồ lỗ (3) Một tưởng hàng vương, một nghiến răng” Trong kháng chiến chống Pháp, Bùi Giáng đã "chăn dê một đoạn đời 15 năm ở núi đồi Nam Ngãi Bình Phú", như ông kể lại trong bài thơ Nỗi lòng Tô Vũ(Mưa Nguồn – 1962). Đàn dê trong thơ ông tự do nhảy múa, tha hồ be he, bé hé, bế hế, bê hê, tung tăng những bộ lông rực rỡ, trong chiếc vòng nhiều màu sắc do nhà thơ thoăn thoắt bện cho: “Trời núi đồi ngây ngất nhảy dê nhanh Thôi từ nay tha hồ em mặc sức Nhảy múa tung sườn núi vút dòng khe Thôi từ nay tha hồ em mặc sức Vang vang lên đồi núi giọng be be Ngẩng đầu lên! dê ơi anh thong thả Ðeo vòng vào em nghển cổ cong xinh Ngẩng đầu lên! đây lòng anh vàng đá Gửi gắm vào vòng mây nhuộm tơ duyên...” “ Này em Đen chiếc vòng vàng tươi lắm Này em Vàng chiếc trắng há mờ đâu Này em Trắng chiếc hồng càng lóng lánh Này đây em Hoa Cà hỡi ! chiếc nâu.” Nhà thơ ghi chú rõ : Dê Hoa Cà có sắc lông lổ đổ tía hồng xem như hoa cà vậy. Đẹp vô cùng. Nhất là buổi chiều, sắc lông óng ả dưới nắng vàng – xa xa hình bóng dê rực rỡ bổi bật trên sườn núi xanh lơ. Dê Hoa Cà còn gọi là Dê Sao, vì lông lổ đổ sáng như sao... ... Cái lần đầu, thuở 20 tuổi trao cái vòng ngọc cho vị hôn thê mà không cảm động bằng lần đeo vòng cho dê vậy (tr.151). Ông chân thành bày tỏ: Cái lần đầu, thuở 20 tuổi trao cái vòng ngọc cho vị hôn thê mà không cảm động bằng lần đeo vòng cho dê vậy (tr.151). Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi Trao người em trăm năm lời ước thệ Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi. Vòng em xong, vòng anh dành riêng chiếc Dành riêng mình – dê hỡi hiểu vì sao ? Vì lòng anh luống ân thầm tha thiết Gán đời mình trọn kiếp với dê Sao. Nhìn anh đây các em Vàng Đen Trắng Tía Hoa Cà lổ đổ thấu lòng chưa ? Từ từ đưa chiếc vòng lên thủng thẳng Anh từ từ đưa xuống cổ đong đưa Và giờ đây một lời thề đã thốt Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta Cao lời ca bê hê em cùng thốt Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha. Hình ảnh những con dê trong thơ Bùi Giáng thật đẹp đằm thắm tình người rạng rỡ và tráng lệ hiếm có lấn át hoàn toàn hình ảnh đôi con dê già khó trị trong xã hôi thường ngày lâu nay: Chém cha cái tết con dê Chồi non lộc biếc bốn bề tả tơi Dê già quen thói ăn chơi Tiền chùa thoải mái dê cười chào xuân. Năm mới đây 2015,Năm Dê (Mùi, Ất Mùi) , con dê tượng trưng cho sự sung sức, nhất định sẽ là năm sung túc, dân giàu nước mạnh tổ quốc đi lên. Là người Việt Nam ai cũng mong điều đó.
Bill Gates – Nhà sáng lập Microsoft: "Hãy cho đi nhiều hơn nhận lại".... Ước gì mình giàu như Bill Gates... Cho cho cho.. ò ó o... Con gà to