Chợ Phiên vốn ngày đêm thoả chí Thương gia thường hoan hỉ sớm chiều Bao bè bao bạn thân yêu Bỗng nay im ả chợ chiều vắng tanh Lòng nhớ bạn loanh quanh dạo gót Hồn thẫn thờ chui tọt gốc đa Ướm lời dò hỏi lân la Tình quanh chả thấy đâu là tri nhân Lần mò mãi hai chân cũng mỏi Bước lang thang bụng đói mắt mờ Gốc đa dừng bước ngẩn ngơ Thiếu chân bèn cũng xin vô thử tài Nhìn thấy tôi mọi người trợn mắt Tưởng ma nào dưới đất chui lên Nghênh ngang hơn tỷ quan tiền Nhất phẩm tri phủ ở miền nào ra Bỗng mò đến gốc đa vui vẻ Mặt đần đần không nhẽ kẻ gian Vậy nên chơi được mấy bàn Thì ù té chạy trơ còn mình tôi Ngồi nghĩ cũng nực cười thế sự Chốn Sân đình lắm thứ lạ thay Quan to tiền lắm thế này Chơi không đúng chỗ cũng cay đắng lòng
Kìa tiếng kệ vừa kê vừa nặng Kê chẳng bằng khó đặng bình yên Nặng chi thêm nữà cho phiền Vậy mà trước bảo thề nguyền cùng nhau Chữ tri kỷ máu đầu chưa ráo Tình đệ huynh thơm thảo chưa phai Kệ thì khác đếch người ngoài Mặc anh khấn khứa buông lời ỷ ôi Lòng son nhé như vôi bạc phếch Câu thề bồi rỗng tuếch thế sao Quan công xưa chẳng theo Tào Liều mình giữ chị lẽ nào em quên Còn tích cũ Lưu Bình Dương Lễ Đĩa cà ôi nên nhẽ đệ huynh Giầu sang vẫn chẳng dứt tình Ba năm xa vợ chịu mình phòng không Xưa thiên cổ chữ đồng gìn giữ Nay văn minh muôn thứ lộn lèo Mặc cho anh khấn anh kêu Buông xuôi câu kệ chạy theo Bát gàn Thời với thế trần gian bát nháo Thế với thời cháo cũng như cơm Mong em sáng tỏ nguồn cơn Thôi thôi đừng kệ, héo hon lòng này
Kệ người người cũng kệ ta Tình cảm cứ thế là xa nhau dần Lẽ nào ân nghĩa tình thân Kệ nhau một tiếng từ gần thành xa...
Có ai biết trong tro còn lửa Để hồi sinh như thưở kiêu hùng Tro tàn gió thổi lung tung Hồi sinh được cũng vô cùng gian nan Cũng mong muốn tro tàn sót ngọc Giữa than đen lại mọc cây xanh Trái ngon quả ngọt trĩu cành Để Ken hái lượm Ken thành đại gia.