Duyên thơ Mới đầu học dạo cố làm thơ Năm ba câu chữ cứ ngu ngơ Lạc ý trôi ngôn lòng thêm chán Hợp vần nên nghĩa dạ như mơ Đêm đêm đèn sách thành thông lệ Tối tối văn chương kết khung giờ Đông qua Xuân đến vui như mới Hạ đón Thu về sáng ý thơ. Sau khi đón "Ngư ông" về chơi qua Hội vịnh thơ, cháu xin chia sẻ quá trình học và làm thơ tham gia Hội vịnh cây bài chắn. Cháu xin cảm ơn tình cảm của các cô chú và anh chị đã dành cho cháu! Chân thành!
ĐÔNG ĐÃ SANG. Đông đã tới kèm heo may đến Gió hiu hiu hoà quyện mưa bay Trời đông u ám thế này Hương hoa cỏ lạ đâu đây chẳng còn Cái rét đó nhiều hôm mưa suốt Ngọn gió lùa thổi buốt áng thơ Thu đi đông đến bất ngờ Chơi vơi câu chữ vu vơ dỗi hờn Đường vạn nẻo mưa trơn lầy lội Vườn hương hoa cây cối xác xơ Đò kia khua mái xa bờ Để ai băng giá bơ vơ cõi lòng.
THỦY HỬ... (Mời chém ) Anh hùng núi Bạc ẩn...Lương Sơn Vó ngựa rừng xanh, bóng chập chờn Mã đáo thành công lai...hội ngộ Oai phong rõ mặt lộ hình đơn Tham tàn khiếp sợ tiêu hồn vía Ác bá chùn tay...dạ oán hờn Khắp nẻo giang hồ say diệt bạo Dân tình ngưỡng mộ tỏ thành Chơn ....................................... Mời các huynh đệ tỷ muội...Chiến cùng Hổ Tam Nương doi_la_the_thoi .sưu tầm!
Thơ ư? chăng là nỗi đau Nông sâu lời nói, qua cầu gió bay Đã yêu giông tố trên đầu Bàn tay nắm chặt cùng nhau vượt qua Yêu thương mây gió nhạt nhòa Sau mưa lại sáng vỡ òa bình minh Đường xa đôi cánh chung tình Trở về tổ ấm yên bình uyên ương Phúc họa biến đổi khôn lường Sau yêu là hận, vô thường đổi thay dở dang... say
Đêm... Không ngủ Mắt cứng đơ Những giọt sương đêm còn vương trên lá Mẹ thiên nhiên bỗng rùng mình khác lạ Mưa! Sấm sét Nổ váng óc Con đom đóm lập lòe rồi biến mất Chỉ còn lại chị gió cứ tất bật Gào! Dữ dội Đến ghê người Từng mái tôn dần chuyển thế đứng ngồi Những cây cổ thụ đu mình chới với Bưng! Bật vội Tiếng xa xôi Cả xóm làng đua gọi nhau í ới Bão đến rồi bung tan tác muôn nơi! Bão thăm!
TRỜI ĐÔNG. Chiều nay cái rét gió mùa Trời đông u ám hạt mưa rơi sầu Nắng vàng lẩn tránh đi đâu Để mây kéo đến một màu xám đen Phố đêm đã sáng ánh đèn Soi vào ký ức đan xen vui buồn Ùa về kỷ niệm sầu tuôn Bao nhiêu nỗi nhớ lòng buồn bên song Gió đông lạnh giá cõi lòng Mơ về một thủa má hồng đẹp xinh Nét duyên đằm thắm chữ tình Xinh tươi tỏa rạng lung linh đất trời Hết rồi một thủa xuân ơi Thu qua đông đến dần trôi mất rồi Gió mùa về cũng tới nơi Rì rào gió bấc tả tơi đất trời.
Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước Đến nơi nao nếu người em thấy được Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao
Đương sống ở xa những ngày mưa Ngày thường đương ngủ" giấc mơ trưa" Mẹ vào gọi dậy lòng tưng tức! " Mau chạy cùng mẹ.... ĐÃ DẬY CHƯA" Bàng hoàng tỉnh giấc thì ra mộng Nhớ lại hôm nào chạy thóc mưa Lòng chợt bồi hồi, đầy cảm xúc Mẹ ơi con nhớ những ngày xưa.
Chiêu Hồn Nước Tác giả: Phạm Tất Đắc Hăm lăm triệu trẻ già trai gái Bốn nghìn năm con cái Hồng Bàng Cũng cửa nhà cũng giang san Thế mà nước mất nhà tan hỡi trời! Nghĩ lắm lúc đang cười hoá khóc, Muốn ra tay ngang dọc dọc ngang Vạch trời thét một tiếng vang, Cho thân tan với giang san nước nhà! Đồng bào hỡi con nhà Đại Việt, Có thân mà chẳng biết liệu đời, Tháng ngày lần lữa đợi thời, Ngẩn ngơ ỷ lại ở người, ai thương? Nay sóng gió bốn phương càng dữ Tính nết xưa còn giữ được sao? Đổng bào chút giọt máu đào, Thương ôi! Tội nghiệp đời nào xót đây? Nên mau mau dậy ngay kẻo muộn, Mà xót thương đến chốn nhị Nùng, Xưa kia cũng lắm anh hùng, Dọc ngang trời đất vẫy vùng bể khơi. Xưa kia cũng lắm người hào kiệt, Trong một tay nắm hết sơn hà, Nghìn thu gương vẫn không nhoà, Mở mày mở mặt con nhà Lạc Long. Non sông vẫn non sông gấm vóc, Cỏ cây xem vẫn mọc tốt tươi, Người xem cũng đáng con người, Cũng tai, cũng mắt như đời khác chi! Cảnh như thế, tình thì như thế, Sống mà chi, sống để mà chi? Dân Việt khổ oan tình thê thảm, Đời người đến thế cỏn gì nước non! Nghĩ thân thế héo hon tấc dạ, Trông non sông lã chã giòng châu, Một mình cảnh vắng đêm thâu, Muốn đem máu đỏ nhuộm màu giang san. Ngọn gió lọt đèn tàn hiu hắt, Tiếng quốc kêu đầy mặt anh hùng, Nghiến răng nuốt cái thẹn thùng, Mà chiêu hồn cũ lại cùng non sông. Hồn hỡi hồn! Con Hồng Cháu Lạc, Mấy lâu nay đói khát lầm than, Mấy lây thịt nát xương tan, Mấy lâu nát thịt thâm gan vì hồn! Trông bốn bể bồn chồn da ngọc Xem năm châu khôn khóc nên lời, Đêm khuya cảnh vắng im trời Khôn thiêng chăng hỡi, hồn ơi hãy về, Hồn về hồn cố cho nhờ Anh em Hồng Lạc, cõi bờ Việt Nam Còn chi sung sướng vẻ vang, Bằng đem da ngựa chiến tràng bọc thây. Hồn trở về làm theo ý muốn, Chớ rụt rè sớm muộn sao nên Lẽ thường thành bại đôi bên, Chớ đắn đo quá mà quên việc mình, Hồn trở về hy sinh quyền lợi, Mà tận tâm đối với nước non, Dù mà thịt nát xương mòn, Cái bầu nhiệt huyết phải còn say sưa! Hồn trở về hồn mơ hồn mộng, Nên hồn thành ra giống ngựa trâu Hồn về hồn kịp đổi mau, Tự do hành động mặc dầu dọc ngang! Hổn trở về rèn gan đúc trí, Chớ có thêm mỹ vị cao lương, Tháng ngày dưa muối rau tương, Đêm khuya cảnh vắng vấn vương nỗi nhà Hồn thiên chăng hỡi, hồn ơi hồn vế! Hồn trở về đừng mê mẩn nữa, Mà thôi đừng lần lữa đêm nay, Xưa nay những kẻ tỉnh say, Hồn mê có nghĩ việc hay bao giờ! Hồn về đây thăm dò nước cũ, Thử nghĩ xem tiên tổ ta xưa, Trung Hoa đã phục nước rồi, Kìa như Nhật Bản có tài hay không? Sao các nước anh hùng như thế, Nước Nam ta bi sỉ vô cùng, Để cho nhơ nhuốc non sông, Để cho xấu hổ Tiên Rồng giống ta. Đêm tịch mịch canh trường man mác, Ve kêu sầu dế hát thâu canh, Trời cao đất thẳm một mình, Hỡi hồn non nước giải trình trước sau. Hồn hỡi hồn! Hồn hề hồn hỡi! Hề hề hề! Hồn hỡi hồn ơi! Hồn về hồn có cho nhờ Giống nòi Hồng Lạc, cõi bờ Việt Nam! Hồn trở về bặm gan mà chịu, Cảnh biệt ly tình hiểu đôi đường, Trượng phu lòng nhớ bốn phương, Lẽ đâu hồn chẳng vấn vương nỗi nhà? Hồn trở về nguyệt hoa chi nữa, Mà thoi đưa lần lữa qua ngày, Mặc đời say tỉnh, tỉnh say, Hồn mê hồn nghĩ việc hay bao giờ! Hồn hỡi hồn giang san là thế, Giống Lạc Hồng tôi kể hồn hay: Kể từ hồn lạc đến nay, Đêm đêm khóc lóc ngày ngày than than, Cũng có kẻ trên ngàn nhỏ máu, Cũng có người nương náu phương xa, Có người bỏ cửa bỏ nhà, Có người lo nghĩ tuyết sa mái đầu. Cũng có người làm thân trâu ngựa, Cũng có người đầy tớ con đòi, Cũng thằng buôn bán giống nòi, Khôn thiên chăng hỡi! Hồn coi cho tường! Có mồm nói khôn đường mà nói, Có chân tay người trói chân tay, Mập mờ không biết dở hay, Ù ù cạc cạc công này việc kia. Hồn hỡi hồn đêm khuya canh vắng, Hồn nghe hồn có đắng cay không? Tôi đây cùng giọt máu hồng, Cũng xương cũng thịt con Rồng cháu Tiên. Trông thấy cảnh mà điên mà dại, Trông thấy tình mà dại mà điên, Mà sao không thể ngồi yên, Ba câu cạn ruột tôi biên mời hồn. Bài viết xong tai nghe miệng đọc, Miệng đọc xong giọt ngọc nhỏ sa, In nghìn tờ đưa ra công chúng, Công chúng xem mong bụng đổi dần... Đổi rồi thức kẻ xa gần, Ráng mau nên TRẢ NỢ NẦN NON SÔNG! PHẠM TẤT ĐẮC 1909-1935 Từ khi mới 13, 14 tuổi Hải Lâm đọc bài thơ : " Chiêu hồn nước " của nhà thơ Phạm Tất Đắc đã thấy được tinh thần dân tộc của người Việt Nam, những người nông dân lam lũ cần cù nhưng cam chịu, sự cam chịu ấy bỗng bị thiêu cháy đùng đùng trong ngọn lửa của lòng yêu nước. Khi đất nước bị xâm lăng, khi ngoại bang muốn đồng hóa, muốn giết chết cái gọi là bản sắc Dân tộc Việt Nam, Người Việt Nam đã ưỡn ngực hiên ngang đứng dậy, đương đầu cùng " những kẻ sừng sỏ " Thực dân Pháp, Đế quốc Mỹ những kẻ mạnh nhất thời điểm bấy giờ ! Phải mất 30 năm ( 21 năm đuổi Pháp, 9 năm đánh Mỹ ). Chính những người dân lam lũ " quanh năm chỉ biết ruộng đồng " đã tạo ra kỳ tích" Vang dội năm châu, Chấn động địa cầu. Xuất thân là một người nông dân, Hải Lâm cũng biết ghánh, biết gồng, biết nhổ mạ cắt lúa. Đọc bài thơ mà hồn trẻ trào dâng, hơn 20 năm qua hình như cái cảm xúc khi lần đầu tiên đọc bài thơ vẫn còn, vẫn thấy cái hồn Dân Tộc trong mình. Chất phác, cần mẫn nhưng khi bị áp bức sẽ sẵn sàng đấu tranh... Hải Lâm xin chia sẻ cùng vườn thơ !
VỀ QUÊ Em về quê cũ chiều nay Đồng xanh nhẹ gió, cò bay trắng đồng Môi em thắm, má em hồng Mắt em đen biếc mênh mông xa vời Chiều nghiêng nắng đổ rơi rơi Rơi trên tà áo giọt vơi giọt đầy Gió đùa qua ngọn cỏ may Áo em bay với hoa bay trang đài Tóc thề buông xõa chia hai Nửa ôm ngực nhỏ, nửa cài vai suôn Chiều xưa … nắng nhạt qua hồn Hàng mi khép kín, nụ hôn nồng nàn Chợt nghe có giọt nắng tan Trên môi thơm ngát hoàng lan hương nồng…
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG ƠI Ông trời có thấu chăng nỗi khổ Bao dân nghèo nơi đó Miền Trung Quanh năm sao chẳng chịu dừng Mái nhà ngập nước đến lưng nóc rồi Nhìn thương quá ông trời có thấu Tuổi cao rồi ngồi đấy chênh vênh Mái nhà nước đã dập dềnh Tuổi già sống cảnh lênh đênh thế này Bao con trẻ cành cây mỏm đá Gió bão tuôn đói lả mất thôi Gieo chi tai họa ông ơi Miền Trung khúc ruột muôn nơi nối liền Xưa chiến trận liên miên khói lửa Khúc ruột mềm cũng chửa hồi sinh Ông trời sao lại vô tình Bão to chút xuống điêu linh dân nghèo.
Đã lâu ko viết thơ tình Đêm nay viết tặng bạn mình cùng xem. THẦM GỬI. Ta gửi buồn theo gió thoảng trên không Gửi thương nhớ theo mây hồng trôi dạt Gửi khát vọng cuốn theo lời bài hát Bao lời thương tỏa ngào ngạt hương thu Gửi đến anh giọt nắng buổi giao mùa Để sưởi ấm khi gió lùa đông lạnh Mãi như giọt sương đêm soi lóng lánh Là mặt trời rọi những ánh đầu tiên Em gửi tới những làn gió dịu hiền Ru anh ngủ bình yên say giấc mộng Để em lái con thuyền tình vượt sóng Đến bên anh cháy bỏng buổi đông về Gửi đến anh giọt nắng tỏa chiều quê Mùi hương lúa mới gặt về thơm phức Tiếng cười nói từ sâu trong lồng ngực Đến bên anh mãi rạo rực thương yêu.
ĐẦU ĐÔNG Một chút gió đêm nay cho đủ rét Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng Ở trên sao sáng để em sang Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở Hương của cỏ và độ nồng hơi thở Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn Như que diêm phải cháy những đầu hôm Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết