Hà Nội nhớ! Người đi rồi Hà Nội có buồn không? Mà sao nắng nhạt hồng khi chiều xuống? Câu yêu thương giờ không còn gắng gượng Người đi rồi trong lặng lẽ, mắt ai cay... Hà Nội ngày ấy không giống hôm nay Dù vẫn còn đây cơn mưa rào tháng sáu Dù vẫn còn đây một nụ cười nương náu Hà Nội hôm nay độc bóng đợi bên hồ... Hà Nội ngày xưa và nỗi nhớ bây giờ Có ai đó chờ ai trong khắc khoải Ngày tháng dần trôi về một miền hoang hoải Một chữ chờ không ai biết, chẳng ai mong... Hà Nội bây giờ vẫn cứ ngóng trông Dù người đi trong lạnh lùng băng giá Câu chia tay trong lặng im hoá đá Hà Nội nay lặng lẽ đợi ai về... Cứ mỗi đêm trò chuyện ánh trăng thề Gió vi vu thì thầm bên cửa hát Kể chuyện mây ham chơi nên đi lạc Gió tìm về thơ thẩn với trăng... Nghe đâu đây có ai đó nói rằng Trăng mười sáu là ánh trăng đẹp nhất Nhưng Hà Nội mang trong mình bóng nhật Trăng mười bốn dang dở đẹp hơn nhiều... Hà Nội còn đó những buổi chiều Nghe hoàng hôn dần buông nơi phố vắng Nghe đàn dơi dáo dác bay mỏi cánh Ở xa xa ai đó gọi trăng lên... Hà Nội lặng lẽ đứng bên thềm Trăng ơi trăng, người xa ổn chứ? Trăng gật đầu thả ánh vàng như mùa cũ Có gửi lời đến ai đó để trăng đi Hà Nội lắc đầu, trăng cứ như mọi khi Bí mật dùm tôi đừng để ai biết được Đã lâu rồi tôi không còn thầm ước Chỉ mong người hạnh phúc để tôi vui. TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc
Khép lại một nỗi nhớ không tên Dành cho một người không biết đến Khép lại cơn mưa nhạt nhoà ẩn hiện Để tự hỏi rằng mình đã yêu?... ****** Khép lại dại khờ để giữ được bao nhiêu Những ngọt ngào thoáng qua ô cửa sổ Như thời gian âm thầm và lặng lẽ Để nỗi buồn gửi lại phía đằng sau. ****** Khép lại rồi mình vẫn bước qua nhau Như cơn gió vô tình làm thay lá Khép lại rồi sẽ không còn vội vã Những muộn phiền chợt đến rồi chợt đi. ******* Khép lại rồi chẳng vướng bận những hoài nghi Về tình yêu mong manh và dễ vỡ Một niềm tin vô tình đặt nhầm chỗ Để nụ cười vương lại những giọt sương. ****** Khép lại rồi để nhìn lại trong gương Tự nhủ rằng phải chăng mình đã khác Thoáng qua nhanh những mảnh ghép rời rạc Ngủ ngon rồi một quá khứ bình yên. ****** Khép lại rồi mình cũng sẽ lớn lên Trái tim thôi không hướng về người ta nữa Khép lại rồi sẽ chẳng thêm lần nữa Thấy mắt buồn nhoè bởi những thờ ơ
Gửi em-Tình yêu của anh! Phải tập quên em Khi yêu em anh đâu tập nhớ! Nhưng bây giờ anh lại phải tập quên Lẽ tại anh tập quên không đúng cách Nên bây giờ nỗi nhớ lại dày thêm Xuân tình yêu hạ nồng nàn mới đó Thu chưa về sao mình đã vào đông Xuân tới đây rồi xe hoa đón ngõ Ai đi về bên lối nhỏ, buồn không? Nếu phải chăng chỉ một phút xao lòng Thì nơi ấy khỏi trông khỏi đợi Cầu phép màu cho tình yêu vời vợi Bài thơ hôm nào tắm gội khúc dân ca Biết chắc rằng chẳng nối được tình ta Mà vẫn trông để mà đau mà xót Sóng vẫn xô dạt dào từng đợt Gió lạnh vẫn về nhợt nhạt cả bến xưa Có bao giờ ai ngồi đếm hạt mưa Thì nhớ rằng vẫn tôi bên cửa sổ Có bao giờ ai về dưới phố! Dưới tán cây nơi góc nhỏ có tôi. TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc
Trốn tránh Tôi đang chông chênh giữa hai bờ nỗi nhớ Nghiêng bên này thấy lạc lõng bên kia Chỉ một trái tim làm sao có thể sẻ chia Nửa cho tương lai, nửa tìm về quá khứ Tôi đang đau đớn, cô đơn và kinh hãi Có nên buông tay để tập bước một mình Phía trước con đường có phải ánh bình minh Hay vực thẳm tối đen, với chông gai và nước mắt
Buồn ơi ta xin chào mi Khi người yêu đã bỏ ta đi Buồn ơi ta xin chào mi Khi tình yêu chấp cánh bay đi Buồn ơi ta đang lẻ loi Buồn hỡi ta đang đơn côi Buồn ơi hãy đến với ta Để quên chuyện tình xót xa Nếu trên đường tình ta lẻ loi một mình Thì trên con đường đời ta có mi buồn ơi! Buồn ơi thế nhân là thế Sao người yêu cứ mãi đam mê Buồn ơi yêu đương là thế Sao tình ta cứ mãi u mê Người yêu cho ta niềm đau Buồn hỡi cho ta quên mau Buồn ơi hãy đến với ta Để quên chuyện tình xót xa ...
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khong-Co-Em-Toi-La-Ai-Kasim-Hoang-Vu/ZWZAZ7C9.html Không có em từ đây tôi là ai Không có em trái tim không buồn vui
Vô đề Lâu lắm rồi... phải không M? anh chưa về lại xóm nghèo quê mẹ trái tim em mãi dập dềnh thao thức Lặng lẽ yêu trong mong nhớ đợi chờ Ngày anh đi có mưa phùn đưa lối mưa không to sao xóa lối anh về Kỷ niệm ơi, dòng đời bao xô đẩy vẫn mong manh xóm đạo trăng thề...
BẠN BÈ ƠI Sau những vui buồn mình phải chia xa Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại? Đường đến tôi là con đường xa ngái Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết! Nắm tay vào vẽ một nét bình yên Ở nơi xa, khi băng giá triền miên Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp Giữ trên môi trong trẻo một nét cười Để mai này, lỡ bạn gặp tôi Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!
Đã lâu rồi từ ngày anh ra đi Để trái tim ta đã mang thương đau Anh ơi tìm về lại nơi trốn cũ Tìm chút dư âm của cuộc tình xưa Trong cuộc đời nào được như ý muốn Nhiều lúc yêu thương đã không trọn vẹn Nên chấp nhận cuộc tình chia hai lối Còn níu kéo cũng chẳng để làm chi Nguyện xin giữ những dĩ vãng là giấc mơ Để trong kí ức những kỉ niệm dấu yêu Từng lời nói từng khúc hát còn vang mãi Tại sao yêu nhau không đến được với nhau ??? Để giờ đây 2 ta phải khổ đau Mà sao không thể tha thứ cho nhau 1 lời .
Tháng bảy mưa ngâu. Mưa xoa dịu mặt đất nóng hổi đã cằn khô. Mưa thổi làn gió mát cho không khí trong lành dễ chịu. Mưa mang những giọt nước trong veo cho cây cối xanh mướt, đầy sức sống. Và mưa rót vào lòng người những cảm xúc bâng quơ với những suy nghĩ nào đó. “Giọt mưa ngâu” hay là “giọt nước mắt” nhớ nhau? Phải chăng, nỗi nhớ được đan dệt trên bầu trời để tạo thành những cơn mưa, để tình yêu ấy sẽ là hạt mưa đến với hai đầu nỗi nhớ...
Gửi em ! Vầng trăng yêu thương! Anh, Ta và Em Ta đói khát một vầng trăng lẻ bóng Ta thèm thuồng dòng suối tóc ai buông Ta lặng thầm tìm những mảnh ghép vuông Mong kết lại thành hình giọt nước mắt Em dạn dĩ đi qua mà cúi mặt Nén vào lòng dòng vết tích tư riêng Gió xô đùa nên cành lá đổ nghiêng Nơi hơi thở dập dồn em cuối phố Anh ru em bằng tình yêu thằng ngố Cứ đợi chờ cà phê đắng hoang liêu Có bao giờ từ ngõ vắng quạnh hiu Em sẽ đến như lần đầu "biết đến" Ta, anh và em vội vàng vô bờ bến Cả ba người có số phận buồn tênh Chạm vào nhau vì nhịp sống chông chênh Ôi, khắc khoải những con đường duyên mệnh... TỐNG TRƯỜNG GIANG-Được yêu là hạnh phúc
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Anh ngủ thêm đi anh Em phải dậy lấy chồng Mùa thu vừa rụng lá Lòng em đã sang đông Đừng cười và đừng khóc Đừng tin và đừng nghi Hãy bình thường mà sống Em lấy ...kẻo lỡ thì Anh bảo rằng rất yêu Rất thương và rất nhớ Rất cần nhưng không thể Cưới em truyện trong mơ Chẳng cần phải lý do Giaỉ thích và phân bua Chỉ cần anh im lặng Em đã hiểu: Mình thừa Ừ! thôi em lấy chồng Chẳng còn gì luyến tiếc Ừ! thôi lên xe hoa Bên chồng mà câm điếc Anh cứ ngủ say thôi Em dậy đeo nhẫn cưới Kẻ mắt môi cô dâu Tím ngực buồn rười rượi Yêu mà sao lại thế Thương mà sao vậy anh Em_đàn bà yếu đuối Muốn đời mình duyên lành Nhưng anh đã không thể Mạnh mẽ để làm chồng Cởi áo mà không dám Mặc cho em váy hông? Thì thôi anh ngủ đi Nhắm mắt và câm điếc Em cười nụ cuối cùng Giễu đời này quá nghiệt
NẮM CÚC NHỎ ...viết cho những người ở lại Lỡ một ngày muốn đi mà chẳng kịp chào Anh sẽ nói gì với bông cúc nhỏ Bông cúc Anh mang đến nhà em và bỏ đó Mặc năm tháng xé tan Anh sẽ sững chân nhìn chú mèo ngoan Hỏi nó có thương em giùm Anh không? Hay vội vàng bỏ chạy Đàn ông chân vạm vỡ một đời nên nào áy náy ... Anh đi nhanh thôi đâu bỏ mặc bao giờ? Ôi chết rồi ! Còn những câu thơ Tuổi hoa niên nhét vào hộc tủ Rồi một đời đàn bà em trợn mắt không ngủ Nuốt từng dòng cố thuộc để quên Anh Lỡ một ngày chia li mà trời chẳng mong manh Trời vẫn đẹp như bình thường rất đẹp Em mở cửa xỏ chân vào dép Hình như sau đó em không đi đâu Một mình em cầm bông cúc úa màu Bứt từng cánh thổi ra trời đầy gió Ừ... vẫn là nắm cúc Anh mang đến và bỏ đó Là nắm cúc héo rồi vẫn da diết thương Nhìn chăm chăm vào hai mắt mèo hỏi đường Không có lông ngỗng nào cho em tìm ra tình cũ Mèo thương em hay bắt đầu buồn ngủ Mà cấu hai chân mình và ủ rũ quay đi Còn một vài câu thơ em đọc hoài mà chẳng nhớ gì Sau khi yêu, trí óc đàn bà kém cỏi Cứ nhớ những điều nên quên, và quên những điều đáng tội ... Em làm khổ em Lỡ một ngày muốn trở về mà mọi thứ xưa đã êm đềm Em nằm trong vòng tay người đàn ông gọi em là vợ Bông cúc nhỏ được thay bằng những nụ hồng đỏ ...những nụ hồng rất tươi Chú mèo dúi mình vào con em mỉm cười Những tờ giấy sót một vài bài thơ cũ Con em xếp hình chiếc máy bay và phóng vào ngách tủ ... Máy bay đi tìm người xưa Lỡ một ngày như thế xảy ra...chắc trời sẽ mưa Anh hãy khóc vài giọt góp thành giông tố Em vẫn giữ lại duy nhất một cánh cúc nhỏ .... Cánh cúc hình như nhớ Anh
nếu biết ngày mai Bep lấy chồng.. bao năm chăn vịt cũng bằng không anh về bán vịt mua dao thái xin kẻ lấy em bát tiết hồng...
viet nói bẹp nghe nóng cả lòng liệu có dám không nguyentuanviet hay chỉ vô đây viết mấy dòng có giỏi thì phóng nhanh con kip
Thôi thế là thôi, là thế đó, dĩ vãng là thơ Đem thơ về ghép nhạc thành khúc tình ca Thôi thế là thôi là hết rồi hiện tại ước mơ nhiều Cuộc đời rồi đây biết bao giờ mới được yêu ??? Ngược thời gian, trở về quá khứ phút giây chạnh lòng Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình chỉ còn lại con số không Ai thương ai rồi và ai quên nhau rồi Trong suốt cuộc đời tương lai trả lời thôi. Một mùa xuân, năm nào hai đứa ngắm hoa đào rơi Lo cho số phận, lo cho duyên mình sẽ thành một kiếp hoa Sớm nở tối tàn, đời ai không một lần Quen biết rồi thương yêu nhau rồi lại xa. *** Thôi thế là thôi, là thế đó, dĩ vãng là thơ Đem thơ về ghép nhạc thành khúc tình ca Thôi thế là thôi là hết rồi hiện tại ước mơ nhiều Cuộc đời rồi đây biết bao giờ mới được yêu ??? Ngày biệt ly, chúng mình chưa nói hết câu tạ từ Năm năm cách biệt, năm năm mong chờ héo mòn tình nghĩa xưa Nhắc đến thấy buồn, tình kia ngăn đôi đường Nhật ký đời tôi ghi thêm một lần thương